Trong phòng chụp ảnh, rất nhiều người bận rộn vây quanh tôi.

Còn tôi thì vẫn đang ở trong trạng thái ngơ ngác vì sáng sớm chưa tỉnh ngủ. Trong não toàn là một đống hỗn độn, sương trắng cuồn cuộn như hơi nước bốc lên từ nước đang được nấu sôi, lơ nga lơ ngơ, không phân biệt được đông tâyt, chỉ có cơ thể là vẫn đang làm theo theo hướng dẫn bên tai mình một cách không có ý thức.

Cho đến khi bị trát phấn liên tục lên mặt đến nỗi khiến cho tôi muốn hắt xì thật to thì cuối cùng tôi cũng tỉnh lại từ trong sự mơ màng, nhưng tôi lại bị bản thân mình ở trong gương làm cho hoảng sợ.

Khuôn mặt này, kiểu tóc này, áo cưới này, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trông xinh đẹp và lộng lẫy như vậy.

Mọi người đều nói cô dâu chính là người đẹp nhất, quả nhiên đều có căn cứ khoa học cả.

“Tất cả đã xong!” Tôi nghe thấy lời nói đầy phấn khích của chuyên viên trang điểm đang đứng ở một bên: “Giờ chỉ cần chờ chú rể đến đón dâu thôi, có thể lấy được một cô gái xinh đẹp thế này, chắc chắn chú rể sẽ rất hạnh phúc đây.”

Tôi đứng lên, yên lặng nhìn bản thân mình ở trong gương. Phía sau có người giúp tôi sửa sang lại làn váy dài, xung quanh cũng có người không ngừng khen ngợi và chụp ảnh. Mà tôi nhìn thấy bản thân trong gương khiến mọi người đều kinh ngạc ấy, từ chân mày đến đuôi mắt đều cực kỳ xinh đẹp, trông quen thuộc mà lại xa lạ đến thế. Tôi ngơ ngác nhìn người phụ nữ ấy, cảm thấy không thể tin được.

Thời khắc xinh đẹp này, tôi đã chờ năm năm rồi, cũng mơ tưởng về nó năm năm rồi. Kể từ lần đầu tiên tôi gặp Cá Voi, tôi đã hạ quyết tâm không phải anh ta thì tôi không gả. Mà anh ta cũng đã từng dùng ánh mắt trong trẻo để nhìn tôi và nói: “Diệp Tử, gả cho anh nhé, em chính là cô dâu đẹp nhất trên thế giới này.”

Nhưng Cá Voi à, khi thật sự được mặc lên chiếc áo cưới thì người mà em sẽ khoác tay lại không phải là anh, mà anh cũng không nhìn thấy được dáng vẻ đẹp nhất của em, sao anh lại có thể buông tay em như vậy chứ? Chẳng lẽ những lời hứa tốt đẹp đó thật sự chỉ là mơ tưởng của mình em thôi sao?

Tôi giật mình, bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay cũng là hôn lễ của Cá Voi và Bùi Na. Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên cảnh tượng như thế này: Cá Voi mặc vest chỉnh tề, vô cùng đẹp trai phong độ. Anh nở một nụ cười tao nhã đưa tay ra. Nhưng trong ánh mắt thâm tình của anh lại là hình bóng một người phụ nữ khác đang mặc váy cưới.

Vào khoảnh khắc đó, cảm giác tuyệt vọng đột ngột dâng lên. Cá Voi, người tôi yêu đến mức khắc cốt ghi tâm, từ hôm nay trở đi đã hoàn toàn không còn liên quan gì đến tôi nữa. Mà nếu hôn lễ kết thúc, tất cả hoa cúc của ngày hôm qua cũng sẽ chết héo hết, ngay cả một tia hy vọng xa vời cũng không thể lưu lại.


Tôi chưa bao giờ có cảm giác khủng hoảng như vậy, một sự khủng hoảng khắc sâu trong lòng. Giờ phút này tôi mới biết được tôi sợ mất anh ta như thế nào. Tuy rằng cho dù là trên thực tế hay trong lời nói thì tôi cũng đã mất anh ấy từ sớm rồi, chỉ trong trong nhận thức của mình thì tôi vẫn không cam lòng thừa nhận. Tôi không dám thừa nhận và cũng không muốn phải thừa nhận, luôn lừa mình dối người cho rằng tất cả vẫn như ban đầu, vẫn giống như trong ký ức đẹp đẽ hư ảo của mình.

Anh ta vẫn đứng ở nơi đó chờ tôi như cũ, chưa bao giờ rời đi.

Nhưng mà cuối cùng hai cái hôn lễ này cũng đã dập nát hoàn toàn suy nghĩ cuối cùng của tôi. Hai con người đã từng yêu nhau, từ nay về sau không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Phùng thiếu nói rất đúng, tôi thật sự không quyết đoán, thích thay đổi theo ý mình. Bởi vì tôi đã đào hôn ngay lúc đó.

Có lẽ đây là một hành động ngu xuẩn coi thường tình hình chung, nhưng giờ phút này tôi đã hoàn toàn bị cảm xúc của mình điều khiển, hơn nữa trong lòng cũng đã bị suy nghĩ phải tìm được Cá Voi, gả cho anh chiếm giữ hết rồi.

Tôi kéo làn váy cưới dài của mình, điên cuồng chạy trong khi chân vẫn đi giày cao gót. Giờ phút này những suy nghĩ cố chấp điên cuồng khiến tôi mất đi lý trí. Gọi là xúc động cũng được, ngu xuẩn cũng được, tôi chỉ muốn vì tình yêu của mình, cho dù hậu quả có như thế nào thì tôi cũng phải cố gắng thêm lần nữa.

Cho dù hy vọng rất mong manh, nhưng tôi cũng không muốn mình cứ từ bỏ như vậy.

Giống như ngày tận thế, tôi cảm thấy như có trăm ngàn con ngựa đang phi nước đại trong cơ thể mình. Tôi nhanh chóng chạy ra đường quốc lộ rồi vẫy tay gọi một chiếc xe taxi dừng lại.

Tôi dùng điện thoại để tìm hôn lễ của anh, nó đang được diễn ra vô cùng hoành tráng ở phía đông thành phố, tôi nhanh chóng nói địa chỉ cho tài xế. Sau khi nghe tiếng khởi động của xe, bàn tay đang nắm vạt váy của tôi bắt đầu run nhè nhẹ. Lần này tôi thật sự đã quá liều lĩnh rồi.

“Hôm nay là ngày vui của cô hả? Không có xe chuyên dụng của lễ cưới đưa đón cô sao? Hay là chú rể đến muộn vậy hả?” Tài xế lái xe cười tủm tỉm nhìn tôi hỏi.


“Là tôi đến muộn.” Trong lòng đang rất gấp nên tôi thuận miệng trả lời.

“Ồ, vậy thì không sao đâu, không vội.” Tài xế vẫn vui vẻ như cũ: “Kết hôn là chuyện vui lớn! Chúc mừng chúc mừng! Con người tôi thích nhất là đi góp vui, cái đó gọi là người tôi gặp vui vẻ thì tôi cũng vui vẻ. Vậy hôm nay tôi sẽ giảm hai mươi phần trăm tiền xe cho cô…”

Trong lúc tán gẫu với tài xế thì chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc rồi lại từ từ quay một vòng ở chỗ bùng binh.

Đi taxi còn được giảm giá à? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đấy, nhưng mà nói đến giảm giá, tôi nhìn hết bản thân mình từ trên xuống dưới một lượt. Ối, quả nhiên là không mang tiền… Nhưng mà trên áo cưới này làm gì có túi để đựng tiền đâu, lúc tôi đi lại vô cùng vội vàng, không quên điện thoại đã tốt lắm rồi. Nhưng đương nhiên là tài xế rất quan tâm đ ến chuyện này.

Bị bỏ lại ở một nơi xa lạ trên cầu vượt có xe qua lại, chiếc xe taxi rời đi vô cùng dứt khoát, để lại cho tôi đuôi xe đầy chế giễu. Mẹ nó, ngay cả đào hôn mà cũng không thuận lợi. Vừa rồi còn nói là sẽ giảm giá cho tôi mà bây giờ lại bỏ tôi ở giữa đường như thế này, đúng là cái đồ vô trách nhiệm mà. Tôi đứng ở lan can cầu vượt, nhìn con đường phía dưới cầu như dòng nước đang chảy, giây phút đó trong lòng tôi cảm thấy mờ mịt vô cùng.

Không được, bộ dạng này của tôi quá bắt mắt, chỗ này lại không có vỉa hè dành cho người đi bộ, nếu tôi cứ đứng yên ở đây như một tên ngốc thế này thì chắc chắn cảnh sát sẽ tới bắt tôi đi mất, nhanh chóng xuống cầu vượt mới là đúng đắn. Tôi nắm điện thoại, vừa chạy dọc theo lan can không có mục đích vừa cố gắng nghĩ cách đối phó.

Chẳng bao lâu sau, tôi không thể chạy nổi nữa và cũng không tìm thấy lối xuống cầu. Tôi dừng lại thở hổn hển, trong lòng thì đã gấp như kiến bò trên chảo nóng vậy. Đã đến lúc này rồi, nếu không nhanh chóng qua đó thì có lẽ ngay cả cơ hội cướp hôn của tôi cũng chẳng còn.

Gọi điện thoại cho Cá Voi!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì lập tức tôi như được tiếp đầy máu và sống lại ngay. Tôi muốn nói với anh rằng chúng ta hãy cùng nhau đào hôn, chúng ta bỏ trốn đi.

Tôi xóa số của anh ấy rồi sáo? Không thành vấn đề, chỉ cần tôi nhập số lại thì không phải là được rồi sao? Tôi đã thuộc lòng số điện thoại của anh ấy từ lâu, ngay cả ở trong mơ thì tôi cũng thể đọc làu làu. Đúng vậy, tôi thương anh đến vậy đấy.


Giờ phút này tôi đã hoàn toàn đánh mất lý trí, tôi chỉ có thể nói là tôi thật sự điên rồi, vừa ngây thơ lại vừa buồn cười.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, âm thanh “tu tu” báo hiệu số điện thoại đang gọi không liên lạc được đã tạt một gáo nước lạnh vào người tôi. Không có ai bắt máy, Cá Voi không nhận cuộc gọi của tôi. Tôi không từ bỏ ý định tiếp tục gọi đi gọi lại nhiều lần. Xin anh đấy Cá Voi, nghe điện thoại của em đi.

“Thuê bao quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Đây chắc chắn câu nói thông báo tàn nhẫn nhất mà tôi từng được nghe, không gì sánh bằng.

Tắt điện thoại ư? Ha ha, tôi từ từ buông thõng tay xuống, máu trong người đang sôi trào như cắt tiết gà trở thành kỷ băng hà chỉ trong nháy mắt. Tôi đứng ở dưới ánh mặt trời chói chang giữa trưa mà trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng đi, vô cùng tuyệt vọng, không còn một tia hy vọng nào.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi cứ tưởng rằng là kỳ tích xuất hiện, ai ngờ là Đường Phỉ gọi đến.

“Mày đi vệ sinh hay ngã vào trong bồn cầu rồi thế? Bà già nhà mày đang lật tung nơi này lên để tìm mà vẫn không thấy mày đâu cả.” Cô ấy lo lắng nói: “Diệp Tử, không phải mày đã đào hôn rồi đấy chứ?”

Tôi không dám nói, đào hôn là tội rất nặng.

“Mày con mẹ nó đào hôn à!” Đường Phỉ thở hổn hển: “Lần đầu tiên bà đây được mặc lễ phục của phù dâu, còn ăn mặcđẹp như vậy mà mày đang làm cái đếch gì thế hả? Mày không sợ mất mặt thì tao cũng sợ mất mặt đấy! Sửa soạn vất vả hết cả buổi, tới tiền lì xì cho phù dâu tao còn chưa được nhận đâu, mày mau trở về đây nhanh cho bà!”

Tôi vẫn không nói lời nào, trong lòng khó chịu muốn chết đi.

“Diệp Tử, mày đừng có làm chuyện gì bậy bạ, coi như là tao cầu xin mày đi.” Đường Phỉ ép cơn tức giận của mình: “Tao biết mày rất yêu Cá Voi nhưng anh ta còn yêu mày sao? Anh ta có đồng ý cưới mày không? Tao biết mày không thích Sở Mộ Phàm, nhưng tốt xấu gì thì anh ấy cũng dùng hành động để chứng minh rằng anh ấy tình nguyện cưới mày, hơn nữa cái tình nguyện đó đã vượt lên cái không muốn của mày rồi. Gặp được một người đàn ông si tình như vậy mà còn lưu luyến cái lông ấy!”

“Tao biết, tao cũng không muốn như vậy…” Tôi nghẹn ngào không nói nên lời.


Mày nghĩ rằng tao muốn mãi lưu luyến như vậy sao? Bắt đầu từ hôm chia tay đó, không có lúc nào là tao không kìm nén tình cảm của mình cả. Tao liều mạng răn đe chính bản thân mình, cùng lắm chỉ là chia tay thôi, không có người yêu thì em cũng không chết được. Sau đó mỗi ngày tao vẫn sống giống một con lợn, ăn cơm ngủ ngáy khò khò. Nhưng trong lòng tao vẫn rõ ràng, mất đi người mình yêu đến khắc cốt ghi tâm thì dù em có giả vờ mình đang vui vẻ như thế nào thì cũng không còn cuộc sống sung sướng của một con lợn như trước nữa.

Có lẽ là kìm nén áp lực quá nhiều, có lẽ là giải tỏa quá trễ nên cuối cùng đến hôm nay tôi mới bùng nổ.

Cũng có lẽ người bị rơi vào vực thẳm của tình yêu cũng đều không thể tự kiềm chế được mà tự coi thường mình vài lần như vậy, hay do bản tính thiếu tự trọng, bị người khác xem thường nên tôi sao có thể coi trọng bản thân chứ? Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, vì Cá Voi bị coi thường, con đường này rất đen tối, hơn nữa vĩnh viễn cũng không tìm được vạch đích.

Từ nay về sau, tôi sẽ buông bỏ con đường này, hoàn toàn không nuối tiếc gì nữa.

“Biết là tốt rồi, tao chỉ nói thế thôi.” Đường Phỉ thở dài: “Bây giờ trở lại chủ đề kết hôn đi, chẳng qua cũng chỉ là một chuyện bình thường mà thôi. Gả cho người mình yêu hay là gả cho người yêu mình, mày tự mình lựa chọn. Thật ra nếu không thể chấp nhận thì mày cũng đừng ép buộc bản thân mình, cho dù như thế nào thì tao vẫn luôn ở bên cạnh mày.”

Dừng lại một chút, cô ấy lại nói: “Vừa rồi tao có nói hơi quá lời, mày đừng để trong lòng nhé. Tao chỉ hy vọng mày có thể có được một kết cục tốt, không nên lãng phí vô ích một mối nhân duyên tốt như vậy. Đáng tiếc là Hàn Khanh còn trốn chết ở bên ngoài, nếu không thì chắc chắn nó sẽ còn dữ dội hơn cả tao nữa. Mày cũng đừng trách nó chuyện này, thật ra bọn tao chỉ muốn tốt cho mày thôi, Diệp Tử.”

Trong lòng tôi mềm nhũn, thiếu chút nữa là nước mắt rơi xuống: “Tao hiểu, tao vẫn luôn hiểu mà.”

Đột nhiên có một giọng nói vang lên ở phía sau: “Chẳng qua cậu ta cũng chỉ là một đoạn kỷ niệm mà thôi, tại sao em cứ phải nhớ mãi không quên vậy?”

Tôi quay đầu lại, Sở Mộ Phàm mặc vest đang lạnh lùng đứng ở chỗ đó. Không biết vì sao giờ phút này nhìn anh ta càng thêm đẹp trai phong độ hơn so với bình thường, cũng càng lạnh lùng và trầm tĩnh hơn. Mà lúc anh ta nhìn thấy tôi, anh ta khẽ cau mày lại, giọng điệu cũng rất nghiêm khắc. Nhưng khi tôi nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh ta thì lại thấy một sự dịu dàng đến mức có thể làm tôi tan chảy.

“Đừng để mọi người sốt ruột chờ hôn lễ của chúng ta.”

Nói xong anh ta từ từ đưa tay về phía tôi và chờ đợi câu trả lời của tôi.

Tôi dừng lại một chút rồi cuối cùng cũng vươn tay ra. Anh ta nở nụ cười như trút được gánh nặng, sau đó anh ta cầm chặt tay tôi đến mức các khớp xương trắng bệch. Mà linh hồn tôi lại như được cứu rỗi, tôi lẳng lặng đi theo anh ta tới hôn lễ của chúng tôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!