Túc Thương nhìn đứa nhỏ bị anh nói đến nước mắt giàn dụa mà mềm lòng, nhưng không nói rõ đứa nhỏ sẽ không chịu tiếp nhận.

Anh với cậu không cùng một thành phố, Tô Niên còn phải đi học, hai người đã định là sẽ yêu xa, anh không thể để cậu cứ mãi suy nghĩ vẩn vơ, lại khóc lóc bi thương mỗi khi lo sợ bất an, anh cũng không có ở bên mà dỗ dành cậu được.
Vậy nên anh phải cùng cậu xác định rõ ràng mối quan hệ hiện tại của hai người là gì, để cho cậu yên tâm mà ở bên anh.
Đứa nhỏ nghe anh nói thì hết lắc đầu lại gật đầu, nước mắt tèm lem chẳng khác nào con mèo hoa, Túc Thương bất lực phải đưa tay lên nhắc nhở cậu.
Đúng là vật đổi sao dời, nam nhân thành đạt hai mươi bảy tuổi đến cả mẫu hậu lẫn đứa em gái ở nhà cũng chưa từng có dỗ dành lúc này lại phải kiên nhẫn mà giao tiếp cùng đứa nhỏ khiếm khuyết còn tự ti, Túc Thương anh cũng có ngày này.
Tô Niên ở trong lòng bàn tay anh viết loạn một hồi.
Túc Thương càng xem càng sầu não.
"Tôi cũng không thiếu tiền, em có nghèo rớt mồng tơi thì tôi cũng nuôi em được, tôi thích em vì con người em, tình yêu đồng tính vốn đã thiếu hụt rất nhiều đảm bảo, nếu em còn không tự tin thì người thiệt thòi là em.

Niên Niên, xuất thân không quyết định hạnh phúc trong mối quan hệ nam nam, chỉ cần em thật tâm yêu thích, đôi bên cũng ăn ý mỗi khi ở bên nhau vậy là được rồi."
Túc đại tổng tài bất lực ôm mặt cậu lên nghiêm nghị nói.
"Niên Niên, vì tình yêu của em với tôi, mạnh mẽ lên.

Em không đơn phương trong mối quan hệ này, hiểu không?"
Túc Thương thấy cậu vẫn còn không thông thì hung ác nói, lại ở trên môi cậu hôn mạnh xuống.

Đứa nhỏ đang bi thương cũng chấn động mà tròn đôi mắt hạnh đen láy lên nhìn anh.
"Có nghe vào hay không? Còn không nghe tôi lại đè em ra đánh mông có biết không?"
Túc đại tổng tài ăn được ngon ngọt lại vẫn hung dữ đối với đứa nhỏ đang ngơ ngác trước mặt mình, bá đạo không nói lý đến thế là cùng.
Nhưng nó lại có hiệu quả với Tô Niên.
Cậu ngốc ngốc gật đầu, đôi mắt mê man vô thức đưa cái lưỡi nhỏ ra liếm nhẹ cánh môi bị anh mạnh bạo hôn mà có chút tê dại khó nói nên lời.
Nhưng hành động ngây thơ này lại khiến cho ánh mắt người đối diện trở nên sâu thẳm như đầm nước.
Kết quả...
Tô Niên hai tay yếu ớt nắm lấy vạc áo trước ngực nam nhân, đôi mắt ươn ướt trở nên mê ly, cánh môi bị người tận tình yêu thương, đầu lưỡi nhỏ vừa gây chuyện lúc này đã tê dại lại vẫn không ngừng bị người cuốn lấy.
Đến khi đứa nhỏ thiếu dưỡng khí mà xụi lơ đi mới được người luyến tiếc mà buông ra.
Túc Thương ôm lấy vòng eo nhỏ gầy quá mức của đứa nhỏ, tự bản thân cũng cật lực mà kiềm chế lại dục vọng trong lòng, tránh cho doạ đứa nhỏ khó khăn lắm mới dỗ dành được sợ hãi.
Tô Niên gục đầu trong ngực nam nhân không tiếng động thở hổn hển, lòng ngực đập bang bang không ngừng, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Nhưng bên tai lại vang lên tiếng tim đập cũng dồn dập không kém khiến cậu bất giác hiểu được, đối phương cũng giống mình, lúc này đây cả hai trái tim đều cùng một nhịp điệu như nhau, cậu...!Cũng không đơn phương...
"Có ghét không?"
Đương lúc khoé môi nhỏ không tự chủ được cong lên, trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng nói có chút khàn khàn từ tính của nam nhân.
Tô Niên mãi một lúc mới hiểu được ý người kia, đến cổ cũng đỏ ở trong lòng ngực anh lắc lắc đầu.
Túc Thương cười nhẹ, đứa nhỏ quá thành thực, đáng yêu đến mức câu nhân, thật muốn mạng anh mà.
"Lời tôi nói đã nghe vào chưa?"
Tô Niên đang xấu hổ lại nghe anh hỏi tiếp.
Cậu có thể lắc đầu sao?
Túc Thương cảm nhận đứa nhỏ trong lòng gật đầu thì mới vừa lòng, dù không biết có thật nghe lọt không nhưng ít ra cũng không dám bướng bỉnh nữa, sau này lại tiếp tục uốn nắn đi.
"Tôi đưa em về."
Đứa nhỏ được anh buông ra đôi mắt trốn tránh không dám nhìn anh khiến cho nam nhân kiềm lòng không đậu mà hôn lên trán nhỏ một cái, lúc này mới nắm tay cậu dắt đi.
Tô Niên khoé môi nhẹ cong lên, bất giác nắm ngược lại tay nam nhân.
Túc Thương cười, bốp nhẹ tay cậu một chút, mang cậu trở về.
Lúc chia tay gần cổng ký túc xá đứa nhỏ còn bịn rịn không muốn, Túc Thương đành phải nói bản thân còn ở đây một thời gian, ngày mai vẫn có thể đến tìm cậu, đứa nhỏ lúc này mới chịu đi lên phòng.
Túc Thương ở nơi góc tối nhìn cậu leo lên tầng hai, đến trước cửa phòng 211.
Nhưng mà đứa nhỏ cũng không vào liền, ở trên lan can nhìn về phía anh cười ngọt ngào.

Không phải nụ cười trong lúc làm việc, là nụ cười chỉ dành cho riêng anh.


Túc Thương đối với cậu phất tay, sợ cậu lại dây dưa nên chủ động rời đi trước.
Tô Niên ở trên lầu nhìn bóng lưng anh khuất mất hồi lâu mới chịu đẩy cửa đi vào phòng.
"Tô Niên, cuối cùng cậu cũng về rồi! Sao hả sao hả?"
Ngọc Trạch vừa thấy cậu đã bỏ nhảy ra khỏi ghế mềm, lôi kéo Tô Niên hỏi dồn dập.
Đương hắn thấy đôi mắt hơi đỏ của cậu thì ái ngại nhìn cậu, có chút nói không nên lời.
Không phải như cậu nghĩ.
Tô Niên sợ hắn hiểu lầm nên giải thích.
"Sao cậu biết tôi nghĩ gì?"
Ngọc Trạch tránh nặng tìm nhẹ nói.
Tô Niên buồn cười nhìn hắn, rồi bắt đầu giải thích.
Ngọc Trạch càng nghe càng trợn mắt.
"Khoan đã, anh ta thật sự là người trên trang tin tức?"
Hắn bỗng nhiên nhớ ra chuyện này, chen ngang hỏi.
Tô Niên nhìn hắn một lúc rồi mới gật đầu.
"Người thành đạt đúng là tùy hứng, còn sẽ yêu đương trên mạng, còn trâu già gặm cỏ non, còn bá đạo lưu manh, đúng là không tiếp xúc không biết mà."
Hắn vừa than thở vừa phun tào không ngừng.
Tô Niên bật cười.
"Tô Niên à, yêu đương với anh ta cậu sẽ chịu thiệt đó!"
Túc Thương vừa về đến khách sạn không biết bạn cùng phòng của đứa nhỏ đang lật ngói nhà mình.

Tại sao?
Tô Niên khó hiểu hỏi lại.
"Anh ra là cáo già trên thương trường, cậu là thỏ trắng, đấu không lại anh ta đâu, lỡ anh ta chỉ chơi đùa..."
Hắn nói đến đây lại ái ngại nhìn Tô Niên.
Tương lai không nói trước được, ít nhất lúc này anh ấy thật lòng, còn bôn ba đến đây tìm mình, thử một lần đi, cũng không mất gì cả.
Tô Niên giống như đã nghĩ thông suốt, cũng không lại rối rắm nữa.
"Đúng là không thể sợ đầu sợ đuôi được, ít nhất anh ta nổi tiếng, đời sống cũng lành mạnh, chưa từng có scandal tình ái nào với ai, thật sự là người đàn ông hoàng kim, tình nhân trong mắt nhiều người."
Ngọc Trạch nhún vai, lại leo lên ghế tiếp tục chơi game.
Người đàn ông như vậy lại cùng bạn cùng phòng của hắn yêu đương, đúng là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
Tô Niên cũng biết cậu xuất thân không xứng với anh, nhưng ngoài việc đó ra cậu cũng không hề thua kém ai, sau này cậu cũng sẽ có tương lai tốt đẹp hơn nếu chịu cố gắng.
Cậu vốn sợ hãi đối phương không thích mình, chê bai mình khiếm khuyết nên mới không dám yêu đương, nếu anh đã không ngại, còn muốn cùng cậu tiến xa hơn, vậy cậu cũng nên giống như anh nói, mạnh dạn yêu anh, cùng anh đi tới.
Tô Niên cậu nhất định sẽ cố gắng nắm lấy người kia, mối tình đầu đẹp đẽ của cậu.
Tương lai thì để nó đến rồi hãy biết đi.
.........
Vừa khen app chạy tốt xong đăng lúc 3h mà vẫn chưa duyệt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!