"Đứa bé nào thế?"
Cha Túc thấy vợ mình cúp máy rồi lúc này mới lên tiếng hỏi.
"Có khi là con dâu tương lai của ông đó!"
Mẹ Túc cười cười nói.
"Không phải bà nói nó come out với bà sao?"
Cha Túc chẳng có vấn đề gì khi biết con mình không thích nữ nhân, nhà họ không coi trọng con nối dõi, nên ông cũng chưa từng thúc ép gì Túc Thương.
Nhưng vợ ông thì khác.
"Come out thì vẫn có thể có con dâu chứ sao."
Mẹ Túc trừng ông một cái.
"À ừ, rồi nó có nói tại sao tìm bác sĩ không?"
Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ nhưng cũng vì thế mà hai người mới biết, rồi gọi điện thoại hỏi Túc Thương.
"Nó không nói, nhưng tôi đoán không phải tìm cho nó, con ông thế nào ông cũng hiểu, tôi chỉ nghĩ nó có bệnh khó nói nên đến giờ mới không quen ai thôi chứ dinh dưỡng gì đó, sao có thể."
Hắc xì!!!
Túc Thương vừa từ bồn tắm đứng lên đã bị nhảy mũi đến choáng váng.
Rốt cuộc là ai nói xấu anh?
Mẹ Túc không chút ý thức việc bản thân nghĩ bậy cho con mình, nhưng mà cha Túc nghe không được.
"Bà thiệt là!"

Ông lắc đầu.
"Tôi làm sao? Nói chung nó không bị gì hết, ông giúp nó liên hệ bác sĩ nó cần đi."
Cuối cùng mẹ Túc mới nói được câu hợp lý.
"Tôi không rõ, nó tìm bác sĩ điều trị thanh quản làm gì?"
Cha Túc nhíu mày, lúc này nhìn ông mới thấy, Túc Thương giống ông nhiều hơn giống mẹ Túc.
"Con ông rất kín miệng, moi được chút thông tin đã là tốt."
Mẹ Túc phun tào, hai cha con cũng quá giống nhau, ngày xưa chồng bà cũng thế còn gì.
Bà chỉ mong nó sớm mang người về cho bà xem.
Túc Thương không biết cha mẹ mình đang nhớ thương anh rất nhiều, anh mở máy tính tìm xem một nhãn hiệu điện thoại kiểu dáng phù hợp với đứa nhỏ nhà mình, để cho cậu đổi một cái, sau này anh có đi thì còn gọi video với nhau được.
Anh cũng không chọn cái giá cả quá lớn, tránh cho cậu bị người dòm ngó.
Đứa nhỏ của anh không thể nói không thể gọi, có xảy ra chuyện cũng chỉ im lặng chịu trận, Túc Thương dù muốn cho cậu cái tốt nhất cũng phải cân nhắc cho thật kỹ.
Nhưng anh đối với cậu như thế thôi vẫn bị người ta chú ý.
Tô Niên đã quên chuyện lúc sáng, đến giờ vẫn chưa có gì xảy ra khiến cho cả hai người bất giác quên mất.
Nhưng sáng hôm sau Tô Niên đi học lại phát hiện rất nhiều người nhìn mình chằm chằm còn có soi mói.
Đại học vốn không tập trung ở một khu, dù có chuyện cũng ít người đi hóng tận nơi, nhưng phàm là người nhìn đến Tô Niên đều nhận ra cậu là người được nhắc đến trong tin tức đang hot trên trang mạng của trường.
Đúng vậy, là trang web nội bộ của đại học Tế Đông chứ không phải trang cộng đồng cả nước.
"Niên Niên!"
Phía sau có người gọi cậu.
Là Ngọc Trạch.
Sáng nay hai người đều có tiết nhưng khác lớp, vốn dĩ đã tách ra lúc này Ngọc Trạch lại chạy ngược về, xem ra đã có chuyện thật rồi.
Tô Niên vì khiếm khuyết nên cậu khá nhạy cảm, có thể nhận ra chút ánh mắt không bình thường của người xung quanh, dù họ không quang minh chính đại bàn tán nhưng cứ xì xào mãi cậu cũng thấy khó chịu.
"Cậu ra đây đã!"
Ngọc Trạch kéo cậu đến một nơi khá vắng người, cho cậu xem tin tức trên điện thoại mà mình mới nhìn thấy.
Tô Niên cầm điện thoại của hắn xem, đối với hai tấm hình trên đó cũng xem như bội phục người đăng tin, còn biết chụp hình, còn chụp rất chuẩn xác.
Một tấm là Túc Thương kéo tay cậu rời khỏi trường vào ngày thứ hai anh đến Tế Đông, một tấm anh lái xe đến đưa đồ ăn sáng cho cậu.
Đối phương làm mờ khuôn mặt của Túc Thương nhưng làm rõ Tô Niên lên, bởi vậy người trong trường vừa nhìn đã nhận ra cậu.
Tin tức kia đang chiếm cứ đầu bảng trong diễn đàn trường, lượt xem tăng lên không ngừng, lượt bình luận cũng chẳng hề kém.
Nhưng Tô Niên không đọc, cậu trả điện thoại lại cho Ngọc Trạch.
"Hiện tại không phải ai cũng hùa theo tin tức này, cậu cũng đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng khống chế dư luận, cũng không cần quan tâm người ta nói gì đâu."
Ngọc Trạch vẫn dặn dò cậu cho an tâm.

Tôi không sao đâu, đối phương xem ra không muốn công khai anh ấy ra, vậy cũng tốt, chỉ là vài lời bôi nhọ không có bằng chứng, dựa vào dư luận để đẩy lớn chuyện này, tôi cũng không sợ, miễn không ảnh hưởng đến anh ấy, ai nói gì cũng được.
Tô Niên cười cười với hắn, cho hắn cái vỗ vai an tâm rồi đi trở về lớp học.
Suốt hai tiết học đó xung quanh Tô Niên đều là âm thanh xì xào có tốt có xấu, may mắn vào tiết rồi đám sinh viên cũng biết tiết chế lại, Tô Niên mới chuyên tâm mà nghe giảng.
Tiết thứ hai Tô Niên còn nhìn thấy Lộ Đình Đình, cô ta cười khinh bỉ với cậu.
Nhưng Tô Niên chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi thôi, đến cả cái biểu tình cũng chẳng cho, ấy vậy mà uy lực còn lớn hơn vạn lời nói, chọc cho cô ta tức chết.
"Đình Đình, chuyện này là cậu làm sao?"
Giai Tuệ kéo tay cô ta hỏi, trong mắt là hy vọng không phải bạn thân mình làm.
Nhưng lời nói hôm đó còn cả thái độ của Lộ Đình Đình khiến cho cô cảm thấy khả năng này không lớn, nhưng cô nhất định phải hỏi cho rõ.
"Là mình làm thì sao? Cậu không cảm thấy cậu ta là bị bao nuôi sao, cùng học với người như vậy cậu không thấy ghê tởm?"
Lộ Đình Đình vừa bị thái độ của Tô Niên chọc tức, đối với câu hỏi của bạn thân vậy mà trả lời không chút vướng bận, giống như Tô Niên thật sự giống như cô ta nói vậy.
Giai Tuệ không ngờ cô ta lại nói vậy, có chút không thể tin được mà nhìn cô ta.
"Chưa nói đây chỉ là cái nhìn phiến diện của cậu, cậu lại ác ý đi đăng tải trên mạng đến dùng dư luận công kích người khác, Đình Đình, cậu quá nhỏ nhen.

Người ta với cậu không quen, cậu..."
Giai Tuệ thất vọng vô cùng nhìn Lộ Đình Đình chẳng biết mình sai mà còn dương dương tự đắc như vậy.
"Cậu lập tức gỡ cái đó xuống, nếu không tôi sẽ tuyệt giao với cậu!"
Cô lạnh giọng nói.
"Cậu vì một người xa lạ mà tuyệt giao với mình!!?"
Lộ Đình Đình không tin được nhìn Giai Tuệ.
"Xa lạ mà cậu đi bôi đen người ta, mình cũng biết cái gì đúng cái gì sai.

Mình coi cậu là bạn thân mới nói cho cậu biết, cậu làm vậy là sai rồi.


Nếu chuyện này vỡ lẽ ra, người ta không hề có như cậu nói, Đình Đình, bôi nhọ người khác cậu sẽ bị chỉ trích còn thê thảm hơn.

Nghe mình, gở nó xuống, mọi người sẽ không chú ý đến cậu nữa, chuyện này có tiếp tục thế nào cũng không liên quan cậu nữa!"
Giai Tuệ nhẹ giọng xuống khuyên nhủ.
"Không!"
Lộ Đình Đình lại nghe không lọt tai quan tâm của Giai Tuệ.
"Cậu không nhìn thấy cậu ta chẳng sợ một chút nào sao, tôi cũng không dùng nick chính để đăng, sẽ không ai biết là tôi làm.

Tôi phải làm rõ chuyện này ra, cho cậu ta hiểu không thức thời là chuyện lớn cỡ nào!"
Cô ta nghiến răng nói.
Giai Tuệ sững sờ thật lâu, đến khi chuông vào tiết kêu vang mới tỉnh lại được.
"Sao lâu nay tôi không biết cậu lại nhỏ nhen như vậy? Tôi nhìn nhầm cậu rồi!"
Giai Tuệ nói xong thì bỏ đi.
Lộ Đình Đình nhìn theo bóng lưng của cô, đối với Tô Niên càng thêm phẫn hận.
Vì cậu ta mà bạn thân cũng muốn tuyệt giao với mình, cô sẽ không để cho cậu ta đắc ý, dù không có cũng khiến cho cậu ta sống không yên thân..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!