Hai người đứng trước cửa biệt thự, một nam một nữ, tầm khoảng trên dưới 40 tuổi.

Nam là dượng của Tạ Tri Hành, Kim Hồng Huy, bề ngoài đoan chính, trông hơi béo một chút nhưng gương mặt lại vui vẻ hớn hở. Trên người của ông không có cảm giác khó chịu gì mà khiến người thấy cảm thấy dễ chịu và thân thiết như Phật Di Lặc.

Nữ là dì Tạ Tân Dao của anh, dì mặc bộ sườn xám màu xanh sẫm, đường cong lả lướt. Trên tay mang một chiếc vòng tay phỉ thúy được chạm khắc tỉ mỉ, trông rất đắt tiền.

Hạ Trừng Trừng từng nghe một câu, con dâu nhà giàu khó làm.

Rất nhiều mẹ chồng cảm thấy con dâu cướp con trai của họ nên thích làm khó con dâu của mình.

Hơn nữa, vì giữ vị thế cho con trai mình, lần đầu gặp, họ luôn ra oai với con dâu.

Tạ Tân Dao không phải mẹ ruột của Tạ Tri Hành. Nhưng từ lời của anh, cô biết sau khi ba mẹ anh qua đời thì anh được gửi nuôi ở nhà dì. Thế nên, Tạ Tân Dao cũng xem như là người mẹ thứ hai của anh.

Bây giờ, người mẹ thứ hai mặc bộ sườn xám màu xanh sẫm được thêu tay tỉ mỉ, trên người còn đeo trang sức châu báu đắt tiền, trên mặt còn trang điểm cẩn thận.

Trang bị rất kĩ càng!

Đây là hình tượng ra oai phủ đầu đó!

Hạ Trừng Trừng hít sâu.

Cô đến để diễn kịch, chỉ là đứa con dâu hiền lành thôi mà! Cô làm được!

Để giữ cuộc hôn nhân với phản diện, để giữ lại cái giật tít ‘ảnh đế ẩn hôn’….

À! Còn để tiếp tục ở trong biệt thự lớn, hưởng thụ cuộc sống bà chủ nhà giàu tuyệt vời….

Chút đau khổ ở chỗ mẹ chồng có là gì? Cô chịu được!

Trước mặt, Tạ Tân Dao thấy Tạ Tri Hành đến thì vui vẻ đi tới đón.

Lúc Tạ Tri Hành muốn chào hỏi với dì thì bị Tạ Tân Dao đẩy mạnh ra!

Tạ Tri Hành:???

Tạ Tri Hành đứng không vững mà lùi về sau hai bước.

Quay đầu lại thì thấy dì đã tới cầm tay Hạ Trừng Trừng, “Trừng Trừng, con tới rồi! Cảm ơn trời đất, dì còn lo tên nhóc xấu xa Tạ Tri Hành này phải độc thân cả đời á!”

Hạ Trừng Trừng:???

Tạ Tri Hành:???

Tạ Tri Hành dở khóc dở cười: “Dì ơi, con độc thân cả đời á? Trong lòng dì, con thảm thế ạ?”

“Nếu không phải vậy… sao con còn độc thân tới giờ?” Tạ Tân Dao nhướn mày hỏi ngược, “Lúc dì bằng tuổi con thì số lượng bạn trai cũ đã đứng đầy cả biệt thự đó! Đàn ông theo đuổi dì có thể xếp hàng từ đây tới Pháp đó! Thế mà con thì độc thân! Đây là vấn đề lớn! Con tự xem lại mình đi!”

Mặt Tạ Tri Hành chua xót.

Kim Hồng Huy cười ha hả đi tới, “Yêu cầu của Tri Hành quá cao, bây giờ gặp Trừng Trừng thì ngã nhào kìa! Mới mấy ngày đã cưới rồi, làm chúng ta không kịp làm gì luôn!”

“Dì cũng muốn nói cái này! Tạ Tri Hành, con kết hôn chớp nhoáng gì đấy, dì không ý kiến! Nhưng sao không làm hôn lễ hả?” Tạ Tân Dao tức giận lắm, dì an ủi Hạ Trừng Trừng, “Trừng Trừng, con yên tâm! Cho dù ẩn hôn thì cũng không thiếu hôn lễ cho con được, cùng lắm thì ra nước ngoài làm, không thể để con chịu tủi nhục được!”

Hạ Trừng Trừng không ngờ, Tạ Tân Dao là người nhiệt tình như thế.

Cô xuyên vào tiểu thuyết lâu rồi, nhưng đây là lần đầu cô cảm giác như mình về nhà vậy.

Vẻ mặt Hạ Trừng Trừng dịu hơn nhiều, cô dịu dàng cầm tay dì, “Dì ơi, không sao hết, là con bảo Tri Hành không tổ chức hôn lễ, bọn con là nghệ sĩ, cho dù tổ chức ở nước ngoài thì vẫn có thể bị chụp lén, như giờ cũng tốt ạ!”

“Ôi trời!” Hốc mắt Tạ Tân Dao đỏ ửng, xoa tay Hạ Trừng Trừng: “Tên thúi Tạ Tri Hành có tài đức gì mà cưới được cô vợ tốt như con thế! Sau này cứ xem nhà bọn dì là nhà con! Nếu Tạ Tri Hành ăn hiếp con thì con nói cho dì, dì đánh nó cho con!”

“Đúng rồi!” Tạ Tân Dao nghĩ tới cái gì, trừng mắt, “Hôm nay là ngày các con về nhà, sao thằng nhóc Nhất Phàm không xuống? Còn ở trên lầu chơi game à?!”

“Nhất Phàm khó lắm mới về nhà nghỉ, em để nó chơi một chút!” Kim Hồng Huy nói, sau đó dẫn mọi người vào, “Được rồi, đừng ở ngoài nữa, mau vào nhà đi!”

*

Hạ Trừng Trừng ôm tay Tạ Tri Hành, hai người đi vào nhà như cặp vợ chồng ân ái.

Quản gia đến báo khoảng mười phút nữa mới có đồ ăn, mọi người ở phòng khách nói chuyện một hồi.

Hạ Trừng Trừng phát hiện, Tạ Tri Hành cũng biết cười, nhất là ở trước mặt dì dượng.

Tạ Tân Dao nói gần đây dì đang xem một bộ phim hiện đại, nam chính là thị đế Trương Tung, Tạ Tri Hành bình thản chia sẻ drama chia tay của Trương Tung và Triệu Tình, Tạ Tân Dao nghe xong thì buồn bã, anh còn an ủi dì.

Hạ Trừng Trừng dựa vào sofa, quan sát anh.

Trong tiểu thuyết chưa bao giờ miêu tả hình ảnh anh và gia đình, cô cũng chưa từng thấy. Hôm nay là lần đầu thấy anh ở cạnh người nhà, trông rất bình dị và gần gũi.

Luôn cảm thấy, ảnh đế tam kim trong truyền thuyết có chút hơi thở của con người.

Tạ Tri Hành ngẩng đầu thì thấy cô đang nhìn anh.

Không biết có phải do không khí gia đình ấm áp hay không, quan hệ của hai người gần gũi hơn nhiều. Anh thấy tóc mái của cô rơi xuống lúc cúi đầu lấy hạt dưa, thế là anh đưa tay vuốt tóc cô ra sau tai.

Hạ Trừng Trừng ngẩn người.

Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Tri Hành, đôi mắt đen như ngọc thạch của anh khiến cả thế giới phải tan chảy.

Chân Hạ Trừng Trừng hơi trượt, suýt ngã xuống.

Anh nhanh tay lẹ mắt đỡ cô lại.

Lòng bàn tay của anh vuốt nhẹ mu bàn tay của cô, đầu ngón tay lạnh lẽo như làm bằng ngọc, khiến cô cảm thấy hơi tê dại.

Ánh mắt anh ngừng trên người cô, gương mặt dịu dàng, miệng hơi nhếch lên: “Sao không cẩn thận thế?”

Hạ Trừng Trừng đột nhiên không biết đáp thế nào, cái miệng hay cãi cùng với thích diễn trò của cô đột nhiên mất đâu.

Lát sau, Hạ Trừng Trừng kiếm cớ đi toilet, vội rời khỏi phòng khách.

Hạ Trừng Trừng cảm thấy mình suýt gục đổ với anh, nhất là câu hỏi kia, cứ nhưng vuốt nhỏ của Quang Tông gãi nhẹ tim cô, khiến ngực cô ngứa ngáy.

Nếu không phải đã biết anh đang diễn kịch để đóng vai cặp vợ chồng yêu nhau trước mặt dì, Hạ Trừng Trừng nhất định sẽ rung động!

Ảnh đế tam kim đó!

Còn đẹp trai vậy nữa!

Huhuhu! Ăn hiếp người ta!

Hạ Trừng Trừng bình tĩnh được một lát, sau đó chuẩn bị về phòng khách.

Tiếng đàn vang lên từ chõ thang lầu.

Có một chàng trai đang hát một bài cô chưa từng nghe bao giờ, nhưng lại rất hay. Trong âm nhạc còn có chút buồn bã, khiến người khác cảm giác như mình cũng vậy.

Hạ Trừng Trừng vô thức đi tới cửa phòng nhạc, cửa khép hờ, mơ hồ thấy được một chàng trai đang đàn ghita và hát.

Tiếng nhạc lúc du dương, lúc như khóc than.

Một bài hát kết thúc, là một bài hát buồn, Hạ Trừng Trừng thế mà rơi nước mắt.

Cô nhịn không được mà vỗ tay, “Hay quá, đây là do cậu sáng tác à?”

Cửa khép hờ bị mở ra, ca sĩ quay đầu lại.

- --- Kim Nhất Phàm. Nam chính trong bộ phim đang hot gần đây.

Ngoài đời cậu nhóc này giống Tạ Tri Hành ba phần, đẹp trai hơn trên mạng nhưng gương mặt vẫn mang theo chút non nớt.

Cậu nhìn Hạ Trừng Trừng đang vỗ tay với ánh mắt khinh bỉ, giọng nói lạnh băng: “Chị nghe sai rồi, không phải tôi viết, tôi không biết sáng tác nhạc.” Sau đó cậu ném đàn ghi-ta xuống rồi vội rời đi.

Hạ Trừng Trừng khá nghi ngờ nhưng không đuổi theo. Cô nhìn phòng âm nhạc một chút, nhìn đống đĩa CD được đặt đầy trên giá sách, ngoài đĩa CD trống rỗng không dán nhãn gì.

Hạ Trừng Trừng đếm qua một chút, hơn hai trăm đĩa.

“Đây có phải là tác phẩm mà Kim Nhât Phàm tự sáng tác không?” Hạ Trừng Trừng hỏi hệ thống trong đầu.

“Đúng thế,” Nó quét giá sách một lượt, “Trong đám CD này không chỉ có một bài hát.”

Hạ Trừng Trừng nhìn ngăn tủ một hồi, đột nhiên nở nụ cười khẽ cực dễ nghe.

“Bé hệ thống à, tao vẫn luôn không hiểu tại sao sau này Tạ Tri Hành lại làm khó Diệp Thi Văn như vậy.” Cô mỉm cười, lòng bàn tay vuốt nhẹ mấy đĩa CD, “Nhưng khi biết ổng là anh họ của Kim Nhất Phàm, nếu cậu ấy là một ca sĩ thiên tài vậy thì tôi đã hiểu lý do rồi.”

Hệ thống:???

Đầu hệ thống toàn là dấu chấm hỏi: “Tôi không biết nguyên nhân là gì, cô nói rõ cho tôi nghe đi.”

Bây giờ nó đã chấp nhận IQ của mình thấp, chấp nhận nó ngốc.

Hạ Trừng Trừng sờ sờ mấy đĩa CD, nhìn ngày được ghi trên đó, mới nhất là hôm nay, mà thời gian xa nhất là khoảng 6 năm trước.

Hạ Trừng Trừng không khỏi nhớ lại lời miêu tả Kim Nhất Phàm trong tiểu thuyết.

Năm nay Kim Nhất Phàm 20 tuổi, debut bởi một bộ phim trên mạng. Nhưng lúc cậu 15 tuổi đã từng tham gia một chương trình ca sĩ sáng tác, bài hát của cậu rất dễ nghe, lại cảm động lòng người, bài hát lần đỏ xứng đáng là một bài hát hot.

Nhưng ngày chung kết, Kim Nhất Phàm bị đồn là đạo nhạc.

Bài hát hôm chung kết của cậu giống như bài hát chủ đề của album mới nhất do ca sĩ đang hot là Tề Bách sản xuất!

Mà hôm Tề Bách ra mắt album là nửa tháng trước thời gian chung kết.

Trên mạng toàn là lời chửi rủa, chỉ trích Kim Nhất Phàm đạo nhạc! Kim Nhất Phàm còn bị Tề Bách làm nhục trước mặt nhiều người, bị ép rời khỏi showbiz.

Bởi vì năm đó Kim Nhất Phàm chưa đủ tuổi thành niên, sử dụng chứng minh nhân dân mua trên chợ đen, dùng nghệ danh nên ba mẹ cậu không biết chuyện này. Lúc đó, Tạ Tri Hành bị Tạ Thành Nghiệp hãm hại, bản thân đang trong lúc khó khăn nên không biết.

Mấy năm sau, Kim Nhất Phàm trưởng thành, bởi vì đẹp trai nên được người quản lý để ý, lại bước vào showbiz lần nữa, cậu đóng hai bộ phim hot nên trở thành ngôi sao mới nổi.

Cư dân mạng tìm được video cậu từng tham gia chương trình ca sĩ sáng tác năm xưa, bảo hai người giống nhau. Nhưng fan mới của Kim Nhất Phàm cho rằng đây là hai người, hơn nữa công ty còn xóa hotsearch, cố ý làm lạnh tin xấu này.

Cho đến khi Kim Nhất Phàm tham gia một show nhẹ nhàng, [Cuộc sống thoải mái], gặp phải Tề Bách năm đó đã chỉ trích cậu đạo nhạc. Lúc này tin Kim Nhất Phàm đạo nhạc bị tuôn ra, toàn mạng chửi rủa.

Cậu không thừa nhận mình sao chép, nhưng cậu không kiếm được chứng cứ.

Chuyện của Kim Nhất Phàm vốn chẳng liên quan gì Diệp Thi Văn. Nhưng lúc Kim Nhất Phàm bị Tề Bách chỉ trích và xác nhận đã từng đạo nhạc, Diệp Thi Văn là người đầu tiên đứng ra ủng hộ Tề Bách, còn đăng bài weibo ủng hộ tác phẩm chính, đả đảo tác phẩm đạo.

Hạ Trừng Trừng không biết dộng cơ mà cô ta làm như thế, tiểu thuyết không viết.

Nhưng là một tiểu hoa đang nổi, mỗi hành động của cô ta đều có sự kêu gọi nhất định. Lúc ấy, cư dân mạng toàn là lời mắng chửi Kim Nhất Phàm.

Kim Nhất Phàm rất tức giận với hành động của Diệp Thi Văn, cậu muốn chất vấn cô ta.

Nhưng cậu chỉ mới kéo cô ta tới phòng trống, chưa làm gì thì Diệp Thi Văn đã sợ tới mức hét ầm lên: “Kim Nhất Phàm! Cậu đừng tới đây! Cứu mạng! Cứu tôi với!”

Hàn Gia Lâm vọt vào phòng cứu Diệp Thi Văn, đấm Kim Nhất Phàm một đấm!

Sau đó rất nhiều phóng viên chui vào.

Hành vi của Kim Nhất Phàm bị gọi là c-ưỡng b-ức.

Ca sĩ đạo nhạc Kim Nhất Phàm c-ưỡng b-ức tiểu hoa đang hot Diệp Thi Văn.

Cậu ấy bị toàn showbiz phong sát.

Nửa tháng sau, cậu đang trên đường đi học thì gặp phải fan cuồng của Diệp Thi Văn, bị fan lái xe đâm chếc.

“Nên nói đến người hủy hoại cậu ấy, người đầu là Tề Bách, vậy người thứ hai chính là Diệp Thi Văn.”

Giọng nói của Hạ Trừng Trừng rất bình tĩnh, “Tạ Tri Hành biết chuyện này nên mới ra tay với chị ta.”

Hạ Trừng Trừng thở dài, “Con người anh ấy trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra là một người trọng tình đấy!”

Trong tiểu thuyết không hề nói Kim Nhất Phàm có sao chép hay không.

Nhưng Hạ Trừng Trừng nhìn ngăn tủ toàn là CD này. Người có thể viết được nhiều bài hát như vậy cần phải đi đạo nhạc người khác à?

Nhất Phàm, Nhất Phàm.

Cái tên của Kim Nhất Phàm được kí thác rất nhiều kì vọng tốt đẹp. Người đặt tên cho cậu, hi vọng cả đời của cậu có thể thuận buồm xuôi gió.

Nhưng trong hai mươi năm ngắn ngủn của cậu, lại toàn sự gập ghềnh nhấp nhô, cứ như địa ngục vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!