Hoàng hôn dần buông, chân trời nhuộm đỏ.

Ba giờ sau, Hạ Trừng Trừng đến câu lạc bộ nổi tiếng nhất Giang Thành.

Nơi này chỉ dành riêng cho hội viên, là nơi mà mấy ông lớn đến để chi tiêu chơi đùa. Tính bảo mật của câu lạc bộ cũng rất mạnh, các ông chủ lớn thích bàn hơp đồng ở đây, đồng thời hưởng thụ phục vụ cao cấp nhất.

Có không ít bí mật không ai biết xảy ra ở đây.

“Cô không vào được đâu.”

Hệ thống đả kích Hạ Trừng Trừng đang trang điểm trong xe, “Hệ thống bảo vệ của Đế Hào rất chặt chẽ, paparazzi không thể lẻn vào được đâu.”

Hạ Trừng Trừng không quan tâm hệ thống, bình tĩnh đánh một lớp nền trên mặt mình, đội tóc ngắn cùng bao tay trắng, thay một bộ vest rẻ tiền, trông rất giống phục vụ nam.

Lúc này một chiếc Bentley dừng ở trước cửa câu lạc bộ.

Hạ Trừng Trừng đi đến sau xe, khom lưng cung kính mở cửa xe cho chủ xe Bentley.

Chủ nhân chiếc xe Bentley đi xuống rồi vào câu lạc bộ dưới sự chỉ dẫn của Hạ Trừng Trừng.

Ông ta không thèm nhìn Hạ Trừng Trừng, trong mắt ông ta, đây chỉ là phục vụ nhỏ chuyên mở cửa xe ở câu lạc bộ.

Bảo vệ của câu lạc bộ không chú ý Hạ Trừng Trừng. Thấy cô đi cạnh khcsh thì nghĩ đây là tài xế hoặc trợ lý của khách.

Hạ Trừng Trừng thuận lợi vào câu lạc bộ cùng chủ chiếc xe Bentley.

Hệ thống: “…”

Sau khi vào câu lạc bộ, Hạ Trừng Trừng trốn vào nhà vệ sinh nữ, đổi làm phục vụ nữ của câu lạc bộ.

Cô lấy đồ trang điểm make-up, cố gắng làm giảm giá trị nhan sắc của mình, khiến gương mặt xinh đẹ trở nên bình thường vô cùng.

Sau đó Hạ Trừng Trừng đi ra khỏi toilet, tùy tay bưng khay được đặt trên bàn, sau đó kiếm hai cái ly chân dài từ nơi nào đặt lên khay.

Động tác cực kì mượt mà, thuận thục vô cùng.

Hệ thống sợ ngây người: “Ký chủ, kiếp trước cô…. Là CIA hay gì hả?”

“Mày đùa cái gì thế?”

Hạ Trừng Trừng đáp, “Tao là một paparazzi chính hiệu đó!”

Hệ thống: “….”

Paparazzi ở thế giới mấy người có tiêu chuẩn cao vậy à?

Sau khi hoàn thành việc lẻn vào, Hạ Trừng Trừng tìm kiếm mục tiêu của mình.

Trong tiểu thuyết, câu lạc bộ Đế Hào là một trong những căn cứ gặp mặt của Quý Tĩnh Hàm và người bao nuôi cô ta, sau này khi gần kết thúc tiểu thuyết, chuyện của Quý Tĩnh Hàm có người bao nuôi bị lộ ra, sụp phòng hoàn toàn.

Tin hot lúc đó là ảnh Quý Tĩnh Hàm và người bao cô ta ở trong câu lạc bộ Đế Hào.

Đương nhiên paparazzi kia không có năng lực lẻn vào Đế Hào nhưng Hạ Trừng Trừng có thể đánh vào doanh địch.

“Cô muốn bắt tin sụp phòng của Quý Tĩnh Hàm à?” Hệ thống thăm hỏi ý đồ của Hạ Trừng Trừng, “Nhưng sao cô xác định được hôm nay họ sẽ gặp nhau ở đây thế?”

Cho dù là drama trong tiểu thuyết cũng là chuyện của vài tháng sau.

“Hôm nay họ nhất định sẽ đến.”

Hạ Trừng Trừng bưng khay, thành thạo đi quanh các vị khách, “Mày quên lý do Quý Tĩnh Hàm tìm ông chủ của cô ta trong tiểu thuyết rồi à?”

Hệ thống mờ mịt mở tiểu thuyết: “Quý Tĩnh Hàm và ngôi sao mới nổi Lục Yên Nhiên xảy ra mâu thuẫn, tìm ông chủ để bôi đen Lục Yên Nhiên. Tạo ra hình ảnh cô ta bị đánh một cái….”

Bị đánh một cái?

Hệ thống tỉnh táo: “Ký chủ! Cho nên hôm nay cô mới tát cô ta một cái!”

“Bingo!” Hạ Trừng Trừng búng tay, “Với cái tính chi li của cô ta, cô ta sẽ không bỏ qua cho tôi! Lúc này không phải ép cốt truyện đến sớm à?”

Hệ thống trừng mắt: Ký chủ… trâu bò!

*

Mười phút sau, Hạ Trừng Trừng tìm được Quý Tĩnh Hàm và ông chủ của cô ta.

Hai người rúc đầu vào nhau ở một góc bên sảnh lầu hai của câu lạc bộ, chỉ có nhân viên phục vụ được chọn mới có thể tới gần.

Hạ Trừng Trừng bưng mâm đứng ở sảnh lầu một, vặn camera mini trong túi. Màn ảnh xuyên qua lỗ nhỏ quay chụp hình ảnh Quý Tĩnh Hàm và người bao nuôi cô ta dính sát nhau.

Tiếc là khoảng cách quá xa, mặt của cô ta không rõ.

Hạ Trừng Trừng liếc nhìn xung quanh, im lặng đến gần lầu hai.

Hệ thống vang lên tiếng chuông cảnh báo: “Ký chủ! Cô đừng qua đó! Bên kia là khu vực VIP của câu lạc bộ! Dễ bị phát hiện lắm!”

Vừa nói xong, đằng sau có một người phụ nữ trung niên để ý tới Hạ Trừng Trừng, cau mày: “Nhân viên phục vụ đang đi kia! Cô ở khu nào, sao tôi chưa từng thấy cô?”

Hạ Trừng Trừng dừng chân.

“Xong đời! Xong đời!”

Hệ thống không ngừng nói: “Người phụ nữ này là quản lý của câu lạc bộ, xem như là một nửa mafia đó! Cô ta làm việc tàn ác lắm! Nhân viên phục vụ để lộ thông tin sẽ bị chặt tay! Nếu cô bị phát hiện là paparazzi thì sẽ không thể sống đi ra ngoài được!”

Hạ Trừng Trừng cười xoay người, liếc nhìn bảng tên trước ngực chị ta – Lâm Quyên.

“Chị Quyên, em là phục vụ mới.” Hạ Trừng Trừng thân mật kéo tay Lâm Quyên, “Chị không nhớ em cũng bình thường à ~”

Lâm Quyên không thèm để ý cái bộ dạng này của cô, đẩy Hạ Trừng Trừng ra: “Đưa tôi xem thẻ nhân viên của cô!!”

Hạ Trừng Trừng bình tĩnh móc thẻ nhân viên trong túi đưa cho Lâm Quyên.

“Cô còn chuẩn bị thẻ nhân viên cơ á? Cô chuẩn bị khi nào mà tôi không biết thế?”

Hệ thống ngạc nhiên, nó dùng tính năng AI của mình để kiểm tra thẻ.

Sau khi kiểm chứng, hệ thống hít thở không nổi nữa. Mặt trái của thẻ nhân viên là thẻ ra vào công ty giải trí Tinh Không của Hạ Trừng Trừng đó trời!

Mắt thấy Lâm Quyên sắp mở thẻ nhân viên sang mặt sau, Hạ Trừng Trừng vẫn nở nụ cười lễ phép.

Lúc này một người vị khách cầm ly whiskey đi ngang qua hai người.

Hạ Trừng Trừng bình tĩnh duỗi chân làm ngã khách hàng.

“A----!”

Khách hàng không kịp phanh lại mà ngã lên người Lâm Quyên, ly rượu cũng đổ lên người chị ta!

Trong lúc hoảng loạn, rượu và ly đều rơi xuống mặt đất.

Hạ Trừng Trừng vội đi tới giẫm thẻ nhân viên, sau đó làm bộ nâng khách hàng dậy: “Thưa ngài, ngài có sao không ạ?”

Lúc cô nâng khách hàng thì tay còn lại nhặt thẻ nhân viên nhét vào túi.

Lâm Quyên cũng vội đứng dậy, mặc kệ đống hỗn độn dưới đất mà khom lưng với khách hàng: “Thưa ngài, xin lỗi! Có thể do thảm bị nhăn nên làm ngài vướng chân! Tôi xin lỗi ngài.”

Khách hàng cũng là người dễ tính, xua tay, “Không có gì, chỉ hơi đau chân.”

“Hơi đau chân thôi à?” Hệ thống chửi thầm, ánh sáng của câu lạc bộ không mạnh, người khác không thấy được cái chân của Hạ Trừng Trừng nhưng nó thấy nhé, lúc vướng chân kia cực kì tàn nhẫn, may mà ngã lên người Lâm Quyên, chứ ngã xuống đất là dập mông đấy!

Hạ Trừng Trừng quen thuộc đỡ khách hàng: “Thưa ngài, ngài hẳn là VIP ở lầu hai đúng không ạ? Tôi đỡ ngài lên phòng nghỉ ngơi!”

Khách hàng vốn không cần nhưng ngẩng đầu thì thấy người này là một cô gái đẹp, trái tim đập lạc một nhịp.

Hạ Trừng Trừng mặc dù đã make-up làm xấu mình, không còn cái đẹp vừa nhìn đã mê kia nhưng vẫn giữ lại mấy phần xinh đẹp, nói thật, trong cái xã hội phẫu thuật thẩm mỹ tràn lan thì cái đẹp tự nhiên này cũng khá vừa mắt.

Ánh mắt khách hàng mê ly, thuận thế để Hạ Trừng Trừng đỡ mình, “Được, cô đưa tôi lên đi!”

*

Hạ Trừng Trừng đỡ khách hàng lên lầu hai, cách cô không xa là Quý Tĩnh Hàm đang bám dính lấy ông chủ của cô ta.

Người đàn ông kia tầm 50 tuổi, tai to mặt lớn, bụng bự, lúc ôm Quý Tĩnh Hàm còn thở hổn hển.

“Chắc là hư thận rồi,” Hệ thống đánh giá, “Làm bậy một đêm với cô ta chắc cũng quá sức với ông ta ấy chứ!”

Hạ Trừng Trừng không quan tâm chỗ ấy, cô đỡ khách hàng,thuận tiện dùng camera mini của mình quay lại cảnh thân mật của hai người.

Sau khi quay chụp được chính diện của hai người, Hạ Trừng Trừng tự tuyên bố xong việc.

Khách hàng muốn chơi trò chơi tìm hiểu sâu với cô, kéo cô không thả.

Hạ Trừng Trừng cười tủm tỉm nhéo mũi khách hàng, ái muội nói: “Ấy, anh trai, anh có muốn chơi lớn chút không?”

Âm thanh mềm mại kia khiến hệ thống cũng động lòng ấy chứ.

Cíu mạng! Ký chủ của nó từ nhà thổ ra đó à?

Khách hàng tò mò: “Em muốn chơi cái gì?”

“Người bên kia là chị em của em,” Hạ Trừng Trừng chỉ Quý Tĩnh Hàm bên kia, “Chúng ta chơi bốn người cũng vui lắm!”

Dưới ánh sáng nhẹ của câu lạc bộ, khách hàng không thấy rõ mặt của Quý Tĩnh Hàm, chỉ có thể suy đoán là gái xinh.

“Bọn họ… sẽ chịu à?” Khách hàng lo lắng nhưng giọng nói có chút kích động.

“Sao không chứ!” Hạ Trừng Trừng chớp mắt, “Chúng tôi hay chơi vậy lắm! Ngài chờ năm phút, tôi báo cho cô ấy, đến lúc đó ngài có thể tới đấy! Tay trái một em tay phải một em không phải sướng lắm à?”

“Được!”

Dưới ánh mắt mong chờ của khách hàng, Hạ Trừng Trừng thong thả đi về phía bên kia. Nhưng lúc đi qua chỗ ngoặt, cô vội rời khỏi lầu hai, biến mất không thấy người.

“Cô xấu quá!” Hệ thống mắng, “Cô đang đào hầm cho Quý Tĩnh Hàm à?”

“Ấy! Bị mày đoán trúng rồi!”

Hạ Trừng Trừng trở về toilet, lấy bộ đồ vest và tóc giả đã giấu ở trong đấy, “Người kia là phó giám đố Trương Hiểu của Kiến trúc Trung Kim, kết hôn mười năm rồi, tuần nào cũng đến đây.”

“Còn ông chủ của Quý Tĩnh Hàm là chủ tịch Hồng Đào của Bất động sản Hạ Hoa. Ông ta chưa từng công khai gia đình bên ngoài nhưng người vợ ẩn hôn với ông ta vừa nhảy lầu tự s-át cách đây ba ngày vì bệnh trầm cảm. Dù sao không phải là hàng tốt gì, bị hành cũng đáng.”

“Cô đợi xíu!”

Hệ thống ngẩn ngơ: “Mấy cái cô nói không có trong nội dung tiểu thuyết! Ngay cả tôi cũng không biết!”

“Mày không biết là phải rồi.”

Hạ Trừng Trừng nhanh chóng hóa trang, biến mình thành tài xế nhỏ, “Trước khi tôi lẻn vào Đế Hào đã xem tin gần đây, nhớ kĩ các ông chủ lớn của các ngành nghề. Đây là môn học bắt buộc của paparazzi đó!”

“Ba hôm trước vừa hay có một bà chủ nhà giàu nhảy lầu t-ự s-át vì trầm cảm.”

Hạ Trừng Trừng mở weibo nhảy lầu kia, bên trên có mấy chữ to [Phu nhân nhà giàu t-ự s-át vì trầm cảm].

Hệ thống khó hiểu: “Trên này vốn không có tên của Hồng Đào, sao cô biết đó là vợ của ông ta?”

“Vì chỗ bà ấy nhảy lầu.”

Hạ Trừng Trừng phóng to ảnh chụp hiện trường, “Đây là căn penthouse vừa mới xây xong của Bất động sản Hạ Hoa, hiện tại còn chưa bán. Việc mua bán nhà mới ở Giang Thành cần phải rút thăm để mua sắm, mà mua bán nội bộ ngầm là vi phạm pháp luật. Nhưng người này lại ở đây, còn t-ự s-át được thì chỉ có thể là chủ nhân của bất động sản này thôi, đồng nghĩa bà ấy là vợ của Hồng Đào.”

“Cho nên mày hiểu chưa?”

Hạ Trừng Trừng nhìn chàng trai trong gương, sắc mặt âm trầm. Cô cứ như xem mình, lại như nhìn hệ thống ngu xuẩn trong đầu mình.

“Người vợ ẩn hôn của Hồng Đào không t-ự s-át vì trầm cảm,” Hạ Trừng Trừng gằn từng chữ, “Mà bị ép chếc!”

*

Sau khi trang điểm, Hạ Trừng Trừng thoải mái trở về sảnh câu lạc bộ.

Lúc này trong sảnh đã loạn vô cùng, Lâm Quyên dẫn một nhóm bảo vệ đến lầu hai khuyên ngăn.

Hạ Trừng Trừng ngẩng đầu nhìn thì thấy ở góc trên lầu hai, chủ tịch Hồng Đào của Bất động sản Hạ Hoa và phó tổng giám đốc Trương hiểu của Kiến trúc Trung Kim đấm nhau một trận, không biết lúc Trương Hiểu bò qua đã làm gì mà khiến Hồng Đào điên máu đánh tàn nhẫn vây.

Quý Tĩnh Hàm ở bên kêu la như nữ chính truyện Mary Sue: “Đừng đánh nữa! Không cần đánh nhau vì em như thế!”

“Tiếc quá!”

Hạ Trừng Trừng cảm thán, “Tính bảo mật của Đế Hào quá tốt, cư dân mạng khó mà hóng được drama ngon này.”

Hệ thống: “Lúc cô trợn mắt nói dối có thể nghĩ cho tôi không? Tôi đang nhìn đấy! Camera trong túi quần của cô vẫn đang quay lại đó!”

Hạ Trừng Trừng xem nhẹ lời nói của hệ thống, vui vẻ nói, “Mày nói xem, Hồng Đào và Trương Hiểu sẽ chấp nhận bỏ ra bao nhiêu tiền để mua video này?”

Mười phút sau, Hạ Trừng Trừng kiếm được 170 triệu (*).

(*) đã quy đổi thành VNĐ.

Đây là hệ thống gửi cho video cho Hồng Đào, Trương Hiểu và Lâm Quyên, quả nhiên ba người đều gửi theo giá mà hệ thống yêu cầu.

Bọn họ không biết Hạ Trừng Trừng đồng thời kiếm tiền từ ba nhà, 170 triệu cho video này là nhiều lắm luôn rồi.

Hồng Đào và Trương Hiểu còn công ty đằng sau lưng nữa, họ không dám cược danh dự của mình. Mà câu lạc bộ Đế Hào là một câu lạc bộ nổi tiếng về độ bảo mật, nếu video này xuất hiện thì câu lạc bộ cũng xong luôn.

510 triệu vào tài khoản cực kì nhẹ nhàng.

Hệ thống ngạc nhiên: “Ký chủ, cô nhận tiền rồi thì sao đưa tin hot được? Không lẽ cô định tha cho Quý Tĩnh Hàm à?”

“Tha?”

Lúc này Hạ Trừng Trừng đã rời khỏi câu lạc bộ, ngồi trong xe thưởng thức 510 triệu trong tài khoản, “Đánh nhau là một chuyện, bao nuôi là chuyện khác chứ. Muốn mua drama bao nuôi của cô ta phải ra giá khác chứ!”

Hạ Trừng Trừng tắt điện thoại, mở máy của xe chạy về thành phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!