*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong phòng nghỉ của Tạ Tri Hành.

Thư ký Chu vội đi vào phòng nghỉ, báo cáo tình huống trên mạng với anh.

Bây giờ mọi thứ vì câu ‘Tôi là Trương Tam’ của Kim Nhất Phàm mà đã mất khống chế, đi theo hướng không cứu vãn được.

Trên đường từ thành phố Giang đến thôn Tình Xuyên, điện thoại của thư ký Chu sắp bị các cấp cao tại Thiên Thịnh gọi điên rồi. Đồng thời, người quản lý của Kim Nhất Phàm tại Thiên Thịnh cũng đang giải quyết việc hủy hợp đồng của các thương hiệu.

“Cậu Kim không nên nhận!” Thư ký Chu oán giận, “Giám đốc Tạ đã đoán được hôm nay rồi, lúc trước đã tìm một chàng trai giống cậu rồi! Chúng tôi đã chuẩn bị tốt, chỉ cần cậu không nhận mình là Trương Tam thì mọi thứ sẽ được giải quyết! Nhưng cậu đã thừa nhận rồi, chúng tôi không còn cách nào để giải quyết cả!”

Kim Nhất Phàm ngồi trên giường, chui đầu vào hai tay không nói gì.

“Là lỗi của anh.” Tạ Tri Hành không trách Kim Nhất Phàm, chỉ vuốt nhẹ đầu cậu, “Có lẽ anh nên bắt đạo diễn Du ngừng quay từ lúc Tề Bách xuất hiện.”

Tạ Tri Hành hiểu tại sao Kim Nhất Phàm thừa nhận. Cậu là một người rất kiêu ngạo, cho dù Trương Tam là lịch sử đen tối của cậu, nhưng mỗi bài hát cậu dùng cái tên đó để viết đều là tâm huyết của cậu, cậu không muốn phủ nhận điều đó.

Tề Bách cũng biết điều ấy, gã biết, Kim Nhất Phàm sẽ thừa nhận.

“Vậy chúng ta phải làm sao giờ?” Thư ký Chu hỏi, “Không thể áp được dư luận trên mạng,”

Mặt Tạ Tri Hành đen lại, nghĩ một hồi rồi đáp, “Nếu không được thì chúng ta làm plan B.”

Thư ký Chu giật mình, khá là do dự: “Giám đốc, thật sự phải dùng plan B ạ? Đó là phạm…”

“Làm theo lời tôi nói!” Tạ Tri Hành cắt ngang lời của thư ký Chu.

Thư ký Chu nhìn về phía Kim Nhất Phàm, thở dài, buồn bã đáp, “Vâng.”

Hắn dọn dẹp tài liệu, xoay người muốn rời đi.

Nhưng vừa đi được hai bước, hắn nhận được một tin nhắn.

Một tin nhắn đến từ Máy kiểm tra nói dối.

Thư ký Chu vội gọi điện cho Máy kiểm tra nói dối, sau đó đưa điện thoại cho Tạ Tri Hành.

Tạ Tri Hành ngạc nhiên, không ngờ Máy kiểm tra nói dối lại liên hệ bản thân, anh nghe máy, đối phương sử dụng máy biến giọng: “Giám đốc Tạ, tôi là Máy kiểm tra nói dối, tôi có cách giải quyết chuyện của cậu Kim.”

Tạ Tri Hành: “Giải quyết thế nào?”

Máy kiểm tra nói dối: “Nếu không ép tin được, vậy không cần ép, cứ để mọi người biết đến sự thật.”

Tạ Tri Hành sửng sốt, “Sự thật? Cô tin Kim Nhất Phàm không đạo nhạc sao?”

“Đương nhiên. Tôi chưa bao giờ đăng tin sai cả.” Người đối diện nở nụ cười tự tin, tiếng cười khiến người khác cảm thấy an ủi.

Hai người nói chuyện với nhau mấy câu, Máy kiểm tra nói dối nói về cách giải quyết của mình, Tạ Tri Hành vừa nghe đã thấy ngõ cụt của mình đã được mở ra. Khóe miệng luôn sụ xuống của anh cũng nhếch lên.

“Có lẽ đây không phải là cách tốt nhất, nhưng lại là cách khiến người khác tin tưởng.” Máy kiểm tra nói dối giải thích, “Quan trọng không phải là chứng cứ, mà là sự thật.”

“Tôi hiểu rồi.” Khóe miệng Tạ Tri Hành nhếch lên, “Tôi sẽ làm theo lời cô.”

“Còn có,” Tạ Tri Hành bổ sung, “Cảm ơn.”

Tạ Tri Hành vừa cắt điện thoại, thư ký Chu đã đi tới, “Giám đốc, có cách giải quyết nào ạ?”

Tạ Tri Hành cười nhẹ: “Đi nói với đạo diễn Du, tiếp tục quay chương trình!”

*

Tin đạo nhạc của Kim Nhất Phàm vẫn còn tiếp tục được chia sẻ, các thương hiệu cũng hủy hợp đồng với cậu, chỉ còn bảy, tám cái.

Cư dân mạng phát hiện cậu không chỉ đạo nhạc, mà còn dùng chứng minh giả. Cái này càng khiến người ta thấy nhân phẩm của cậu không tốt.

Số fans còn lại của Kim Nhất Phàm giống như chuột bị đòi đánh. Nhưng bọn họ không muốn từ bỏ tín ngưỡng của mình, vẫn kiên trì thích Kim Nhất Phàm.

Một fans ngẫu nhiên phát hiện, lúc toàn bộ internet công kích Kim Nhất Phàm, account marketing đang hot gần đây là Máy kiểm tra nói dối không share bất cứ bài nào về tin đạo nhạc của cậu.

Vì thế, người này tag Máy kiểu tra nói dối, “Cơ Cơ, Nhất Phàm đạo nhạc thật sao? Nhưng cậu ấy bảo mình không đạo nhạc! Cậu ấy không gạt tụi tớ đúng không? Cậu ấy sẽ không gạt tụi tớ….”

Máy kiểm tra nói dối share bài đăng này, bình luận một câu: “Cứ để người ta chửi thêm một chốc đi.”

Lúc này, internet đang cãi nhau ầm ĩ đột nhiên ngơ ngẩn.

[Cơ Cơ có ý gì thế?]

[Cổ đang bênh cho Kim Nhất Phàm à?]

[Căn cứ mấy lần bị vả mặt của tui, tui quyết định nghe theo lời Cơ Cơ, để mọi người mắng một hồi!]

[+1, lúc trước Cơ Cơ đoán trúng đội hình khách mời! Tôi cảm thấy Cơ Cơ có quan hệ với Thiên Thịnh!]

[Dù sao tôi tin tưởng Cơ Cơ! Cơ Cơ đưa tin chưa sai bao giờ! Không chừng mọi thứ lại xoay ngược mất!]

[Ủng hộ Cơ Cơ! Kim Nhất Phàm là em họ của lão Tạ, tôi yêu ai yêu cả đường đi lối về, tin tưởng lão Tạ, cũng tin Kim Nhất Phàm! Nhất định có gì đó ở vụ đạo nhạc nè!]

Cũng có một số người qua đường khó hiểu.

[Mấy đứa kia bị khùm hết rồi à? Máy kiểm tra nói dối chỉ là một account marketing thôi! Lúc này cố ý làm trái để nổi bật thôi!]

[Đúng thế! Bài hát của Tề Bách ra mắt trước Kim Nhất Phàm nửa tháng, này chứng minh cậu ta đạo nhạc mà!]

[Account marketing là account marketing, nhận tiền của Thiên Thịnh rồi chứ gì? Có biết xấu hổ không thế?]

[Kim Nhất Phàm mau cút khỏi showbiz đi! Mang theo đám fans cuồng của cậu đi luôn đi!]

….

Bài dăng của Máy kiểm tra nói dối gây tranh cãi vô cùng.

Có người tin, có người mắng.

Nhưng không thể phủ nhận, sau khi Máy kiểm tra nói dối share bài đăng của fans, đại ngôn của Kim Nhất Phàm không bị hủy nữa.

Các thương hiệu còn lại cảm thấy, dù sao bản thân cũng chậm rồi, bị mắng rồi, không bằng nghe theo lời Máy kiểm tra nói dối thử.

Dù sao, đằng sau Kim Nhất Phàm là Thiên Thịnh! Phía sau Thiên Thịnh là Tập đoàn họ Tạ đó!

Có thể giữ quan hệ tốt với Kim Nhất Phàm thì vẫn nên giữ!

*

Cửa thôn Tình Xuyên.

Tề Bách dọn dẹp đồ đạc, kéo vali chuẩn bị rời đi.

Gã rất vừa lòng với việc tham gia show lần này, lúc nãy Mạnh Hạo nói với gã, lượng download bài [Truy mộng] của gã đã tăng lên, vọt lên top 1 rồi! Cách top 2 rất xa luôn!

Các bài hát khác của gã cũng tăng lượng download không ngừng!

Mục đích của gã đã đạt tới. Tiếp theo, Tề Bách sẽ ra album, trong album của gã có mười bài, mỗi bài đều là tinh phẩm mà gã và studio phải làm trong hai năm qua.

Tề Bách tin tưởng, doanh số sẽ không thấp!

Xe thương vụ dừng ở cửa thôn.

Mạnh Hạo vội đi xuống, mở cửa xe.

“Không phải mai mới kết thúc show à? Bây giờ đi có phải không ổn không?” Mạnh Hạo lo lắng.

Tề Bách khinh thường, “Cậu cảm thấy hai người kia còn trạng thái để quay tiếp à?”

Gã ngồi lên xe thương vụ định rời đi. Đột nhiên, trợ lý đạo diễn đạp xe đạp đuổi tới.

Mặt của trợ lý đạo diễn có chút tàn nhang, kính đen che hơn nửa mặt, “Ngại quá, thầy Tề! Ngại quá! Show của chúng tôi chưa kết thúc, anh không thể rời đi!”

Tề Bách và Mạnh Hạo nhìn nhau, “Tình huống bây giờ vẫn còn muốn quay á?”

“Đương nhiên rồi!” Hắn nhướn mày, “Thầy Tề, trong hợp đồng có ghi rõ là hai ngày một đêm đó! Nếu làm trái hợp đồng, phải đền tiền đó!”

Tề Bách nghi ngờ, cau chặt mày. Gã không đáp lại mà quay đầu nhìn Mạnh Hạo hỏi, “Tình huống trên mạng bây giờ thế nào rồi?”

“Đều mắng Kim Nhất Phàm, không thay đổi gì!” Mạnh Hạo khá hoang mang, “À, nhưng Máy kiểm tra nói dối kia lại không ủng hộ, nói để mắng một lát, mắng cái gì chứ! Đây còn không tin chứng cứ cơ à?”

Mạnh Hạo cúi đầu nhỏ giọng nói, “Tề Bách, cậu xác định về quay tiếp à?”

Tề Bách cười lạnh: “Người đạo nhạc là Kim Nhất Phàm, cậu ta dám quay thì sao tôi không dám?”

Tề Bách nói xong thì lạnh mặt xuống xe.

*

Lúc Tề Bách trở lại đình thì thấy mọi người ở đó.

Khách mời chia rõ ranh giới, Tạ Tri Hành Kim Nhất Phàm, Bạch Húc Xương Bạch Cầu Cầu, Lục Yên Nhiên Tề Bách.

Từ sau khi Lục Yên Nhiên vào show, chưa từng thoải mái với Kim Nhất Phàm. Bây giờ Tề Bách vạch trần thân phận của cậu, cô ta càng không thèm nhìn.

Ngay cả Tạ Tri Hành chung đội với cậu cũng bị cô ta trừng mấy cái.

Lục Yên Nhiên sinh ra trong gia đình giàu có, cho dù bị fans của Tạ Tri Hành đúm vì hành động này thì vẫn có thể rời showbiz để về làm cô chiêu nhà giàu.

Bạch Húc Xương thì giữ trạng thái trung lập.

Thân là ca sĩ, hắn không thích đạo nhạc.

Nhưng là một MC, nhất là một MC giỏi thì không thể thể hiện sự bất công với khách mời.

Lại nói, lúc hắn quay OST của [Thời gian hạnh phúc của em và anh], hắn đã quen biết Kim Nhất Phàm. Nói sao nhỉ, hắn cảm thấy, cậu nhóc này chỉ là một cậu bé đúng tuổi quậy phá thôi, trông thì lạnh lùng nhưng lại chỉ là một đứa bé.

Bạch Húc Xương cảm thấy chuyện này không đơn giản như bên ngoài, không nên tham gia vào.

Bọn họ đứng tại một chỗ, hai nhóm người không vừa mắt nhau, bốn mắt nhìn nhau như muốn đúm nhau. Hai người còn lại, một lớn một bé lại bình tĩnh uống nước.

Vì vậy ba nhóm người rơi vào trạng thái cân bằng đầy kì lạ, sóng ngầm rất mãnh liệt nhưng không gây gì.

Bạch Húc Xương thấy đủ người, show tiếp tục livestream, ho khụ khụ.

“Mọi người tới đủ rồi! Xin lỗi, lúc nãy cúp điện nên phải ngừng quay, tôi ở đây xin lỗi mọi người!”

Nõi xong, hai cha con cúi đầu vơi smafn hình.

[Bạch Húc Xương, anh sờ lòng mình đi, xem anh có tin mấy lời này không?]

[Vẫn phải giữ tí mặt mũi ~]ư

[Lúc nãy gây thành vậy rồi mà vẫn quay tiếp à? Đạo diễn Du ghê đấy!]

[Mọe! Đứa ở trên đừng đùa nữa! Loại nghệ sĩ xấu xa như Kim Nhất Phàm nên cút khỏi showbiz! Mắc gì ở đó quay show chứ?]

[Đạo diễn Du, tôi khuyên ông mau đổi người, nếu không tôi đấm ông đấy!]

[Không muốn thấy tên rác rưởi Kim Nhất Phàm ở trên màn hình! Show ngon mà có hắn cũng thành dở!]

[Đạo nhạc mà không chếc thì sẽ làm tôi nghi ngờ pháp luật đó!]

[Hạn cuối của showbiz trong nước quá thấp! Vây ai còn quan tâm nguyên tác chứ! Phản đối Kim Nhất Phàm!]

[Đúng! Đừng tưởng xóa được tin xấu thì tiếp tục ở showbiz! Chóa đạo nhạc không xứng!]

….

Trên mạng toàn là lời chửi rủa Kim Nhất Phàm.

Tổ đạo diễn nhìn thấy bình luận này thì cau mày. Đây còn tinh tốt, những lời chửi cả nhà tổ tông của Kim Nhất Phàm bị bọn họ chặn lại.

Tổ đạo diễn không hiểu tại sao Thiên Thịnh muốn quay tiếp, đạo diễn Du còn tỏ vẻ từ chối.

Ông thích tạo độ hot nhưng không thích sự tranh cãi.

Nhưng lúc thư ký Chu đưa phần kế hoạch trò chơi mới, đạo diễn Du cảm thấy chuyện này khá thú vị.

Sau khi Bạch Húc Xương xin lỗi xong, cầm tấm card nói, “Bởi vì trò chơi trước có chút sự cố, cho nên tổ tiết mục bọn tôi có trò mới, hơn nữa người thắng sẽ được món ăn ngon trong tối nay ~”

Bạch Cầu Cầu là người duy nhất không hiểu chuyện gì xảy ra, vui vẻ vỗ tay, “Tốt quá! Chơi game lại! Như vậy bé Cầu và ba không đứng chót! Lần này bé Cầu sẽ cố gắng!”

Sau đó chỉ về phía Tạ Tri Hành, chu miệng: “Anh Tạ! Anh đừng tưởng lần này anh có thể lừa em! Không thể đâu!”

Bạch Húc Xương cố gắng thay đổi không khí, dùng giọng điệu vui vẻ giải thích trò chơi.

“Trò chơi lần này rất đơn giản, các khách mời rút giấy, hai tờ giấy giống nhau sẽ phải battle với nhau, nội dung battle phong phú như nhảy, vẽ tranh, ngâm thơ… đều được!”

Tề Bách nghe vậy thì cau mày. Nghe có vẻ rất chán, mấy trò này cứ như thiết kế cho đứa nhỏ như Bạch Cầu Cầu chơi.

Gã ngẩng đầu nhìn Tạ Tri Hành và Kim Nhất Phàm.

Gọi gã về để chơi trò nhàm chán này ư?

Tề Bách cong ngón tay lại, cau mày.

Cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

*

Nhóm đầu tiên bốc trùng là Lục Yên Nhiên và Bạch Cầu Cầu.

Bạch Cầu Cầu hưng phấn, rất hứng thú với trò chơi lần này. Nhưng lúc bé mở giấy ra thì mặt thảm luôn.

Bên trên viết battle diễn kịch.

Lục Yên Nhiên cũng sửng sốt.

Kỹ thuật diễn của cô ta tuy không quá hay nhưng so với Bạch Cầu Cầu thì chẳng phải ăn hiếp bé à?

Qua rnhiene hai người diễn [Cô bé quàng khăn đỏ] năm phút, Lục Yên Nhiên thắng tuyệt đối.

Bạch Cầu Cầu buồn tủi, bé không nhở được lời kịch nên không diễn được.

Nhưng bé ôm bố, ngoan ngoãn nói lời tuyên ngôn sau thua: “Lần thi sau, con sẽ không thua đâu!”

Đội battle thứ hai là Tạ Tri Hành và Bạch Húc Xương. Nội dung battle lần này là ca hát.

Giọng của Bạch Húc Xương rất hay. Tiếng hát cực kì cuốn hút, cho nên mới trở thành người được chọn hát OST đầu tiên.

Tạ Tri Hành hát cũng hay, không thua gì ca sĩ. Nhưng ở trước mặt Bạch Húc Xương thì thua kĩ thuật nhiều.

Không ngoài dự đoán, Bạch Húc Xương chiến thắng.

Bạch Húc Xương ngại ngùng: “Cứ thấy thắng không đẹp!”

Đội thứ ba là Kim Nhất Phàm và Tề Bách.

Lúc Bạch Húc Xương mở ra thì sửng sốt, liếc nhìn về phía tổ đạo diễn dò hỏi.

Đạo diễn Du gật đầu bình tĩnh.

Bạch Húc Xương khó hiểu, trò chơi lần này không đơn giản như bề ngoài.

“Battle của đội thứ ba,” Bạch Húc Xương tuyên bố, “Hai người battle sáng tác.”

Bình luận điên rồi ---

[Kim Nhất Phàm thi sáng tác với Tề Bách? Điên à?]

[Xin lỗi, tôi hiểu nhầm show rồi! Tổ tiết mục cố ý tạo ra game này để anh nhà tui chiến thắng!]

[Đúng thế! Hành chếc Kim Nhất Phàm trước mặt toàn bộ người xem! Cảm giác này phê ghê!]

[Năng lực sáng tác của anh tui giỏi lắm! Há há, tui muốn thấy ảnh viết bài trước mặt mọi người! Đúm chếc chóa đạo nhạc!]

[Nghĩ đến cảnh Tề Bách thắng mà phê ghê!]

[Đúng thế! Còn nghe bài hát mới của ảnh! Hay lắm!]

….

Thời hạn ba mươi phút, Tề Bách và Kim Nhất Phàm có thể trở về phòng chuẩn bị, sau 30 phút thì ra đây diễn.

Tề Bách hiểu rõ, nhìn về phía hai người.

Trò chơi này là một cái bẫy.

Mỗi trận đấu đều không công bằng.

Lục Yên Nhiên là diễn viên, thắng là chuyện đương nhiên. Bạch Húc Xương là ca sĩ, thắng là chuyện bình thường.

Đương nhiên, Tề Bách là người viết nhạc, theo lý phải là người thắng không chút nghi ngờ gì.

Một khi gã thua, mọi người sẽ có suy đoán về chuyện đạo nhạc, cũng bắt đầu nghi ngờ chuyện năm đó.

Tẩy trắng không cần chứng cứ gì cả, chỉ cần thời gian để fans tin tưởng.

Không thể không thừa nhận, cách này của Tạ Tri Hành không tệ.

Vì để Kim Nhất Phàm thắng, bọn họ có thể đã chuẩn bị nhạc cho cậu, chỉ chờ giây phút hai người so đấu.

Âm nhạc này có thể mua từ các nhạc sĩ, dù sao thời gian quá ngắn, Kim Nhất Phàm sao có thể sáng tác?

Nhưng Tề Bách cười lạnh.

Kim Nhất Phàm chuẩn bị nhạc trước, vậy gã thì không à? Album, mười bài hát, là tinh phẩm mà gã và studio làm hai năm!

Cho dù không hay bằng [Truy mộng] nhưng tuyệt đối là hay!

Mà Tạ Tri Hành và Kim Nhất Phàm chỉ có một hai tiếng thu mua bài hát, có thể tốt cỡ nào chứ?

Một bài, hai bài,… ba bài hẳn là nhiều rồi ý!

Tề Bách cười đắc ý.

Muốn tạo bẫy để lộ chuyện của gã à? Gã thấy người chếc phải là Kim Nhất Phàm!

Show livestream, gã phải dùng mười bài hát đó đúm chếc Kim Nhất Phàm! Khiến cậu ta đời này không thể tìm được đường sống.

Nửa tiếng sau, bắt đầu thi đấu.

Số lượng người xem livestream tăng vọt, mọi người muốn xem trận đấu ‘năng lực sáng tác âm nhạc’ này, xem Tề Bách đấm chếc Kim Nhất Phàm thế nào!

[Cảnh đấm chếc tên đạo nhạc lớn nhất thế giới!]

[Năng lực sáng tác của anh Tề Bách tốt lắm! Tôi lại được nghe bài hát hay rồi!]

[Trận đấu này có thể đổi tên là trận đấu không cân sức! Chậc chậc, bị hành chếc trước mặt mọi người, tui đột nhiên thấy thương Kim Nhất Phàm ghê!]

….

[Tuy đã biết kết cục, nhưng không hiểu sao tui thấy mong đợi ghê!]

[Nam chính và phản diện đấm nhau à?]

[Tề Bách không… lật xe chứ?]

[Sao có thể? Nếu Tề Bách lật xe, tui ăn bàn phím cho mấy người xem!]

[Tui sẽ viết tay tên của những ai xem livestream này!]

[Tui sẽ nude cho mọi người xem!]

….

Tề Bách diễn đầu tiên.

Ánh đèn chiếu lên người gã, khiến gã trở nên thần bí.

Ngón tay gã khảy đàn ghi-ta.

Đây là bài hát chủ đạo của album lần này, cũng là tác phẩm gã vừa ý nhất.

Tiết tấu thanh thoát, lời nhạc dễ nghe, nhất là phần điệp khuc, khiến lòng người mê mẩn.

Bài hát kết thúc, ánh đèn biến mất, Tề Bách đứng trước mặt mọi người cúi đầu.

Người xem như si như mê, vẫn chìm đắm trong bài hát.

[Á á á á á á!]

[Bài hát này hay quá!]

[Không hổ là ca sĩ tui đu 5 năm! Hay quá!]

[Thắng rồi, nửa tiếng viết được bài như này thì sao Kim Nhất Phàm so được?]

[Chóa đạo nhạc là chóa đạo nhạc, không so nổi đâu!]



Đến phiên Kim Nhất Phàm lên sân khấu.

Nửa tiếng trước, lúc Tạ Tri Hành nói với cậu phải đấu năng lực sáng tác với Tề Bách, cậu chớp mắt do dự.

5 năm nay, cậu đã quên mất sự nhục nhã lúc ấy, quên mất Trương Tam kia. Cậu thậm chí còn nghĩ đến, thôi thì dùng thân phận Kim Nhất Phàm, sử dụng thân phận diễn viên để sống vậy.

Nhưng bây giờ tin xấu bị tung, những lời mắng chửi làm cậu nhớ lại năm đó.

“Em dám không?” Tạ Tri Hành hỏi Kim Nhất Phàm.

Kim Nhất Phàm do dự một hồi, cậu nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt.

Im lặng một lát, cậu nói, “Em dám.”

Cậu chưa từng làm gì sai cả.

Nên cậu dám.

Dù sao cũng chỉ bị mắng là chó đạo nhạc rồi rời khỏi showbiz thôi. Bây giờ đã vậy rồi thì còn sợ gì?

Kim Nhất Phàm kiên định lên sân khấu.

Cậu chọn đàn piao.

Đèn chiêu lên người Kim Nhất Phàm. Cậu vẫn mặc bộ đồ nông dân nhưng lại mang cảm giác cao quý khó tả.

Cứ như người mặc đồ nông dân kia là một hoàng tử nhỏ bị lưu lạc ngoài nhân gian.

Cậu bắt đầu tấu nhạc, năm ngón tay thon dài nhảy nhót trên phím đàn đen trắng, tiếng đàn du dương vang lên như tiếng nước chảy.

Tiếng hát trầm thấp, như đang hát cũng như đang khóc kể.

Trước mặt người nghe cứ như một bức họa dài bị giấu đi, năm năm nặng nề, bị mắng chửi, bị hiểu lầm, bị trào phúng, bị nghi ngờ… không giải thích, cũng không có cách nào để giải thích.

Tiếng hát của cậu như nhớ lại.

Mọi người bị tình cảm của cậu lây nhiễm, cảm nhận được sự đau buồn và tủi nhục năm năm trời.

Giây phút này, ngay cả đứa bé như Bạch Cầu Cầu cũng bị lây nhiễm. Bé không hiểu ý câu từ nhưng bé cảm thấy bản thân rất khó chịu, hốc mắt đỏ rực.

Bài hát vốn tưởng cứ đau buồn như thế, nhưng lại chuyển đổi ở điệp khúc. Người sáng tác không tiêu cực như thế mãi, không sợ bị mắng chửi, vì dù bị mắng bị chửi người ấy vẫn tiếp tục với âm nhạc của mình.

Cậu chưa bao giờ từ bỏ cả.

Bởi vì âm nhạc là giấc mộng ban đầu của cậu!

Điệp khúc vang lên khiến nước mắt ở hốc mắt của mọi người rơi xuống, hiện trường đã xuất hiện tiếng nức nở của các staff.

Bọn họ nhịn không được mà vươn tay lau nước mắt.

Bài hát kết thúc.

Ánh đèn cũng tối lại.

Người nghe đều chìm trong âm nhạc, mãi không tỉnh được.

Hệ thống là người kích động nhất ở đấy.

Nửa tiếng sáng tác nhạc, Tề Bách sử dụng bài hát chủ đạo trong album.

Hạ Trừng Trừng cũng nghĩ rằng, Kim Nhất Phàm sẽ sử dụng bài hát cậu viết từ trước.

Chỉ có hệ thống biết, bài hát cậu mới hát là bài hát cậu viết trong nửa tiếng này!

Thiên phú sáng tác mạnh cỡ nào mới có thể viết được một bản nhạc hay như vậy trong nửa tiếng chứ?!

Một hồi sau, người xem mới nhớ đến, đây là trận đấu.

Một trận đấu sáng tác nhạc.

Bọn họ vốn muốn ủng hộ Tề Bách, nhưng giờ đã do dự.

Lúc trước, Kim Nhất Phàm đạo nhạc thật ư?

[Người qua đường thôi, nói thật… bài hát này của Kim Nhất Phàm hay hơn Tề Bách rất nhiều!]

[Bài hát của Tề Bách không thể đặt chung level với cậu ấy được.]

[Đừng nói là bài hiện tại của Tề Bách, còn hay hơn cả [Truy mộng] nữa đấy, [Truy mộng] còn chút ngây ngô chứ bài hát này tràn ngập sự tang thương và trải nghiệm/]

[Hơn nữa càng khiến người đau lòng!]

[Bây giờ Kim Nhất Phàm chỉ mới hai mươi tuổi! Nửa tiếng! Có thể viết được bài hát hay như vậy ư?]

[Đúng thế! Chắc là mua đó! Tôi không tin!]

….

Người xem livestream ôn ào vô cùng.

Tề Bách lại luống cuống.

Sao gã quên mất, lúc trước gã đạo bài hát [Nhất mộng giang hồ] của Kim Nhất Phàm mới có địa vị hiện tại!

Kim Nhất Phàm vốn là thiên tài sáng tác! Năm đó, lúc cậu viết bản [Nhất mộng giang hồ] chỉ mới mười bốn tuổi thôi!

6 năm trôi qua, thời gian không xóa được góc cạnh của cậu, ngược lại khiến âm nhạc của cậu trở nên động lòng hơn.

Bạch Húc Xương liếc nhìn Tề Bách, ho một cái, “Khụ khụ… Kết quả trận đấu này chắc mọi người cũng rõ….”

Chênh lệch quá rõ ràng, hắn ngại nói Tề Bạch thua.

“Một trận không thể tính được! Ai biết cậu có chuẩn bị trước không? “Tề Bách tức giận đứng dậy, “Kim Nhất Phàm là nghệ sĩ của Thiên Thịnh, mà Thiên Thịnh là bên sản xuất show! Gian lận rõ ràng luôn!”

Kim Nhất Phàm im lặng không đáp.

Tạ Tri Hành đứng dậy, lạnh giọng nói, “Thế anh muốn gì…”

Tề Bách im lặng nhìn hai người.

Chỉ có thể đấu tiếp!

Gã chuẩn bị mười bài, Kim Nhất Phàm tuyệt đối không chuẩn bị nhiều vậy, càng đấu thì gã càng dễ thắng!

“Tôi muốn đấu tiếp!” Tề Bách chỉ về phía Kim Nhất Phàm, “Hơn nữa không có thời gian chuẩn bị!”

[Ngẫu hứng à? Kích thích đó!]

[Ngẫu hứng gì! Nhất định là chuẩn bị bài hát rồi! Xem ai chuẩn bị nhiều thôi!]

[Tề Bách thắng chắc, dù sao đã chuẩn bị album hai năm!]

[Kim Nhất Phàm không đồng ý đâu! Bài hát này hay lắm rồi, đủ để hành fans của cậu ta, tiếp tục sẽ bị Tề Bách đúm chếc!]

[Kim Nhất Phàm sẽ không đồng ý đâu ~]

“Được, tiếp tục.”

Kim Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn Tề Bách lạnh lùng, “Không phải đấu mà không có thời gian chuẩn bị à? Thế thì đấu, đấu tới khi anh nhận thua!”

Bạch Húc Xương lập tức thương lượng với đạo diễn Du, hiện tại người xem tăng mạnh, chắc ai cũng tò mò trận đấu này.

Nếu mọi người tò mò thì show sẽ hot!

Nhưng suy xét nhiều vấn đề, đạo diễn Du quy định, đấu tiếp nhưng hai người thay phiên, mỗi người chỉ hát một đoạn là được.

Trận đầu này có nghĩa là, ai hết bài trước thì người đó thua.

Tề Bách chắc thắng, gã chuẩn bị mười bài hát, sao thua được?

Âm nhạc lại vang lên, Tề Bách tự tin hát bài thứ hai, sau đó là Kim Nhất Phàm, hai người đấu qua đấu lại, bài hát vốn không liên quan gì nhưng lúc Kim Nhất Phàm tiếp nối Tề Bách lại làm một trò chơi nhỏ, đó là nối liền hai bài hát với nhau!

Nhưng đến khi Tề Bách lên đài thì bài hát không liên kết với bài của Kim Nhất Phàm được, trông bị đứt gãy, khiến cảm nhận về bài hát không tốt tí nào!

Tề Bách chảy mồ hôi lạnh… Gã cứ tưởng Kim Nhất Phàm hát bài hát đã chuẩn bị trước, nhưng sao có thể chuẩn bị trước bài có thể nối tiếp của gã được chứ?

Chỉ có thể là… sáng tác, sáng tác tuyệt đối!

Qua chín vòng, Tề Bách chảy mồ hôi cả người.

Trận đầu cuối, giọng gã run rẩy.

Càng đấu càng thể hiện rõ sự chênh lệch của hai người.

Kim Nhất Phàm sao có chuẩn bị nhiều vậy chứ?

Sao có thể!

Nhưng sự thật là, cậu cứ như một app âm nhạc không khô cạn ý tưởng, bài hát hay không ngừng xuất hiện!

Lại đến phiên Tề Bách… Gã kẹt… Gã cả thấy đầu óc trống rỗng…..

Gã là hoàng tử sáng tác, đã sáng tác hơn trăm bài! Sao gã có thể bí được?!

Nhưng mà gã không còn dự trữ thật, lúc này đầu gã trống trơn, không nghĩ ra giai điệu gì.

Mà Kim Nhất Phàm lại thành thạo tiếp nhận phần trống của gã, bắt đầu biểu diễn bản nhạc thứ mười một.

Đây là bài sáng tác thứ mười một mà cậu hát tại đây!

Bài thứ mười một, bài thứ mười hai, bài thứ mười ba… Càng về sau, Kim Nhất Phàm càng lười hát một phút, cậu chỉ hát mấy câu điệp khúc rồi dùng kỹ xảo cao siêu của mình để hát bài tiếp theo.

Khoảng hơn một tiếng đồng hồ.

Cậu ngồi trước màn hình livestream hát chừng hơn một tiếng đồng hồ.

Hát gần hai trăm bài, toàn là bản nhạc tự sáng tác.

Người xem ở đấy, cư dân mạng, mọi người đều chếc lặng.

Khiếp sợ.

Khiếp sợ với tài hoa nghiền áp người này.

[Kim Nhất Phàm, không đạo nhạc đâu.]

Một câu như vậy xuất hiện trên màn hình bình luận livestream sau một hồi không có bất cứ bình luận nào.

Người xem bị âm nhạc của cậu dọa, cho nên lúc nãy cậu hát không ai bình luận cả.

Cho đến khi cậu hát mệt, ngừng hát thì mọi người mới tỉnh táo.

Kim Nhất Phàm, không thể đạo nhạc được.

Đây là kết luận sau hơn một trăm bài mà cậu hát.

[Mỗi bài hát mà Kim Nhất Phàm hát đều hay hơn của Tề Bách nhiều.]

[Đúng thế, hơn nữa có mấy bài…. Không thua gì [Truy mộng], thậm chí còn hay hơn!]

[Mấy bài này có phải do Thiên Thịnh mua không?]

[Đồng thời mua hơn trăm bài hả? Vậy ít nhất phải mua hơn chục người viết đó! Tuyệt đối không giấu nổi đâu!]

[Tôi cũng là người sáng tác nhạc, tôi mới hỏi mọi người trong ngành, gần đây Thiên Thịnh không mua nhiều bài hát vậy đâu!]

[Nếu đây là năng lực của Kim Nhất Phàm thì tôi không tin cậu ấy đạo nhạc!]

[Tề Bách debut nhiều năm nhưng chỉ có mỗi [Truy mộng] là được phong thần, Kim Nhất Phàm sáng tác nhiều bài như vậy, rất nhiều bài còn hay hơn [Truy mộng]. Cậu ấy đâu cần đạo nhạc chứ?]

[Hơn nữa, mỗi lần cậu ấy hát tiếp đều rất hợp với bản của Tề Bách, hẳn là sáng tác tại đó.]

[Đúng thế, nếu nói hơn trăm bài hát là chuẩn bị sẵn vậy lúc hát nối Tề Bách thì sao có kịch bản được? Không lẽ Tề Bách lấy mình ra để giải thích cho Kim Nhất Phàm à?]

[Việc đạo nhạc năm đó hẳn là có gì đấy rồi!]



Mọi người ở hiện trường im lặng.

Cứ như vẫn chưa tỉnh khỏi trận đấu.

Tạ Tri Hành đứng cạnh đạo diễn Du, thấy bình luận không ngừng xuất hiện.

Khóe miệng anh nhếch lên.

Trước khi battle, Máy kiểm tra nói dối đã đưa ra một cách giải quyết cho anh, lúc đó cô ấy nói mấy câu:

“Anh sẽ tin Lý Bạch đi đạo thơ của người khác à?”

“Anh sẽ không.”

“Lúc anh dùng tài năng của mình để nghiền nát đối thủ, những người không biết gì sẽ phải ngậm mồm lại.”

“Trên thế giới, đa số người bị vu oan không có năng lực này.”

“Nhưng Kim Nhất Phàm có.”

*

Bình luận trên mạng càng ngày càng nghiêm trọng.

Các account marketing share video Trương Tam bắt đầu cắt nối cảnh đấu lúc nãy, điên cuồng share.

Nói đùa, ai bảo bọn họ đăng video Trương Tam là Kim Nhất Phàm thì họ sẽ đứng về phía Tề Bách vậy?

Là một account marketing giỏi, lập trường không quan trọng, quan trọng là độ hot!

Video Kim Nhất Phàm dùng hơn một trăm bài hát tự sáng tác đúm chếc Tề Bách không ngừng được share.

Ban đầu có người không xem trận đấu cảm thấy đây là lăng xê.

Hơn trăm bài hát sáng tác! Đùa à! Loại chóa đạo nhạc như cậu ta nhất định đi đạo nhạc rồi!

Nhưng họ càng xem thì càng phát hiện nhạc của Kim Nhất Phàm rất sạch sẽ, cảm thấy giọng hát của cậu rất hay!

Người xem livestream và người qua đường xem video bắt đầu bảo vệ Kim Nhất Phàm, không nói cái khác, chỉ nói âm nhạc của cậu thôi, quá hay! Khiến người không thể không yêu!

Người viết nhạc hay như thế lại không nổi tiếng trong giới âm nhạc, đây là tổn thất của người thích nghe nhạc như họ!

Fans Kim Nhất Phàm vốn đang phải chống giặc khắp nơi, tận mắt nhìn mấy người đang mắng cậu quay đầu nói chuyện giùm cậu.

Fans Kim Nhất Phàm:???

Con trai của bọn họ! Không chỉ diễn hay, bề ngoài đẹp, còn dùng tài năng của mình để thuyết phục người khác!

Kiên trì trước giờ đã có ý nghĩa. Thì ra họ không sai, Phàm Phàm là nghệ sĩ đáng được để họ hâm mộ!

Lượng fans đã rời đi cũng quay lại. Bọn họ rời khỏi nhóm fans của cậu vì họ không thể chấp nhận chuyện đạo nhạc, khi biết bản thân hâm mộ một nghệ sĩ có vấn đề đạo đức, họ không thể chịu được. Nhưng giờ cậu dùng năng lực và tài hoa của mình để chứng minh, cậu không cần đạo nhạc!

Mỗi bài hát của cậu đều có thể liệt vào hàng kinh điển! Cậu vốn là một ca sĩ sáng tác có tài hoa hơn người!

[Huhu, xin lỗi con trai! Lúc cần mẹ lại không ở cạnh con! Mẹ sai rồi!]

[Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, tui cũng bảo vệ Phàm Phàm!]

[Rất muốn vả miệng mình một cái! Con trai không phải là mỹ nhân ngốc à! Mỗi ngày đều làm ra vẻ trai đẹp ngầu lòi, thật ra chúng ta đều biết nó là thằng ngốc! Cái tên ngốc này sao biết đạo nhạc là gì chứ!]

[Đúng thế, với dung lượng não của nó, chắc không làm tới đó đâu!]

[Mấy người không nhớ đến tên mà con trai tự đặt cho nó 5 năm trước à, Trương Tam á! Cười chếc bà, vừa nghe đã thấy ngâu rồi!]

[??? Chỉ là người qua đường thôi, tới xem tình huống của fans Kim Nhất Phàm một tí, tự nhiên thấy nghi ngờ ghê, mấy người là fans dữ chưa?]

[Trương Tam: Tui không cần sỉ diện à?]

[Haha! Mấy người đã out khỏi fans một lần! Trừng phạt mấy người phải mua 100 bản lúc con trai ra labum! Dù sao tôi đã nghe theo lời của Cơ Cơ, vẫn luôn tin tưởng con trai đó!]

[Thất sách! Tôi cũng thấy weibo của Máy kiểm tra nói dối, nhưng sao tôi khum tin bả nhỉ?]

[Cơ Cơ lại chứng minh năng lực của bản thân trong đám account marketing, tin của bả luôn là sự thật!]

[Máy kiểm tra nói dối mãi là thần!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!