Đám người Diệp Thi Văn sửng sốt, không hiểu ý của Tạ Tri Hành.

Giây sau, cửa biệt thự Lâm Ngữ bị người đẩy ra, một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát tràn vào.

“Cảnh sát đây! Không được động đậy!”

Đám người Hạ Vĩnh Đức sợ tới mức giơ tay lên.

Cảnh sát cầm côn đi qua Hạ Vĩnh Đức, sau đó tới còng Diệp Thi Văn lại!

Diệp Lưu Phượng kinh hãi, “Anh cảnh sát, tại sao lại bắt con gái tôi? Có phải hiểu nhầm gì không?”

Giọng cảnh sát lạnh lùng, “Không có hiểu nhầm, con gái bà Diệp Thi Văn bị nghi ngờ liên quan đến vụ án sử dụng AI để đổi mặt trong video dâm uế, xâm phạm quyền lợi của cô Hạ Trừng Trừng, chúng tôi đến bắt cô ấy theo luật!”

Hạ Vĩnh Đức gần như không thở nổi, vội nhìn về phía Hạ Trừng Trừng, “Là mày báo cảnh sát à?”

Ông ta đi tới nắm lấy tay Hạ Trừng Trừng, “Văn Văn là chị của mày! Sao mày có thể nhẫn tâm như vậy?”

Diệp Thi Văn sợ hãi không thôi, nước mắt chảy đầy mặt.

“Ba! Mẹ! Con không muốn vào tù! Con không muốn!”

Tiếc là hành động của cảnh sát rất nhanh. Chị ta không kịp nói thêm cái gì đã bị hai người cảnh sát áp giải ra khỏi biệt thự.

Diệp Lưu Phượng thấy không cản cảnh sát lại được, bà ta vội cầm tay Hạ Trừng Trừng, móng tay như muốn đâm vào da thịt cô.

Bà tay khóc lóc than thở, “Trừng Trừng! Dì tự thấy mấy năm nay mình đối xử với con không tệ! Sao con có thể đối xử với Văn Văn như vậy?”

Hạ Vĩnh Đức cũng quát lớn, “Hạ Trừng Trừng, mau đi tới Cục cảnh sát rút đơn kiện đi! Văn Văn là chị mày! Chuyện này mà bị đồn ra ngoài sẽ làm mất mắt nhà họ Hạ chúng ta đấy!”

Hạ Trừng Trừng nhìn cảnh hoang đường này, đang định từ chối Hạ Vĩnh Đức thì giọng nói lạnh lùng của Tạ Tri Hành vang lên sau lưng.

“Sử dụng công nghệ AI để tạo ra video dâm uế, ngoài việc xâm phạm quyền của cô Hạ ra thì còn tạo thành tội truyền bá thông tin đồi trụy, đây là tội hình sự, cho dù người bị hại rút đơn thì cũng chẳng giải quyết được đâu.”

Giọng của Tạ Tri Hành bình thản nhưng lại mang trọng lượng rất nặng.

Hạ Vĩnh Đức như bị sét đánh. Diệp Lưu Phượng cứng người, ngã ngồi xuống đất, không biết làm sao cho phải.

Tạ Tri Hành nói thêm, “Có thời gian ở đây xin cô Hạ rút đơn kiện, không bằng đi móc nối quan hệ đi. Làm không tốt thì phải ngồi tù mười năm đấy!”

Diệp Lưu Phượng như tỉnh khỏi giấc mộng, nắm chặt tay áo của Hạ Vĩnh Đức, “Vĩnh Đức! Đó là cốt nhục của chúng ta đó! Cho dù thế nào ông cũng phải cứu con bé!”

Hạ Vĩnh Đức cũng kinh hoảng, “Sao tôi nỡ để Văn Văn chịu khổ trong tù chứ! Tôi đi móc nối quan hệ bây giờ!”

Hạ Vĩnh Đức và Diệp Lưu Phương nâng nhau rời khỏi biệt thự, vội đi móc nối quan hệ để cứu Diệp Thi Văn.

Biệt thự Lâm Ngữ trống vắng, chỉ còn lại Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành.

Hạ Trừng Trừng không biết tại sao cảm thấy cả người mất hết sức lực, hai chân đứng không vững sau khi đám Hạ Vĩnh Đức rời đi.

Tạ Tri Hành vội đỡ lấy cô.

Cô thở phào một tiếng, ngẩng đầu nhìn bóng người cao thẳng của anh, mí mắt hơi tối lại vì ánh đèn.

“Cảm ơn.”

Giọng của cô dịu dàng không giống Hạ Trừng Trừng ngày thường.

Cô biết đây không phải do mình nói, mà là nói thế cho nguyên chủ.

Đối với cô mà nói, cô không quan tâm Hạ Vĩnh Đức làm nhục mình kiểu gì, dù sao chỉ là ông bố sau xuyên qua mà thôi, với cô chỉ là người xa lạ mà thôi.

Nhưng với nguyên chủ mà nói, mỗi một câu lúc nãy của ông ta chẳng khác gì một lưỡi dao không ngừng đâm vào tim cô ấy.

Một người giằng con với cha ruột và mẹ kế chị kế thì cần dũng khí cỡ nào? Phải chịu tổn thương cô độc cỡ nào?

Chỉ là khi ‘cô’ cô độc, Tạ Tri Hành không chút do dự đứng sau lưng cô, đỡ lấy cô.

Tạ Tri Hành cúi đầu, “Không cần cảm ơn.”

Sau đó anh nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn cô hai cái.

Rất nhiều lúc, anh cảm thấy Hạ Trừng Trừng là một chú hề mang nhiều mặt nạ, không biết lúc nào là biểu cảm thật của cô.

Chỉ có hôm nay, anh mới như thấy được cô thật sự.

Cô mạnh mẽ, xinh đẹp nhưng, cũng rất ngầu.

Nhưng cô cũng mềm mại, yếu ớt, cô đơn không nơi nương tựa.

Hạ Trừng Trừng đứng thẳn người, muốn rời khỏi biệt thự nhưng đột nhiên cảm thấy phần gót chân đau vô cùng.

Là do cô mang đôi giày cao gót đế nhọn, giày cao 10 phân, nó làm cô bị xướt một miếng da, máu đỏ tươi chảy ra.

Thật ra gót chân bị xướt nãy giờ nhưng cô cần phải ưỡn ngực ngẩng đầu để đối mặt với Diệp Thi Văn cùng Hạ Vĩnh Đức, mỗi giây mỗi phút đều đang duy trì sự tự trọng và không cam lòng yếu ớt của nguyên chủ.

Trò hay của gia đình nhà giàu hạ màn, cô cởi đôi giày cao gót xa hoa ra, đi chân trần trên nền đất cẩm thạch của biệt thự Lâm Ngữ.

Mặt đất ngày hè lạnh thấu xương.

Tạ Tri Hành không nói gì, chỉ im lặng đi theo sau lưng cô.

Lúc ra ngoài, cơn mưa phùn bao phủ lấy biệt thự Lâm Ngữ.

Đã vào tháng tám, thành phố Giang ở phía biển Đông của Hoa Quốc, vốn không có mưa như vậy.

Ngày hè của vùng duyên hải á nhiệt đới hẳn phải là mưa to sấm chớp oành oành.

Hệ thống đột nhiên xuất hiện: “Ký chủ! Cơn mưa này là tôi tạo ra cho cô đó! Vốn định tạo tuyết, ẩn ý là cô được giải oan! Nhưng tuyết rơi tháng tám sẽ trở thành hiện tượng lạ nên tôi đổi thành mưa phùn đó! Có phải rất tri kỉ không?”

Hệ thống đắc ý như đợi được khen thưởng.

Hạ Trừng Trừng ngẩng đầu nhìn lại, mưa phùn như tuyết mịn, không ngừng bay trên trời, dưới ánh đèn đường phản xạ thành ánh sáng.

“Rất giống tuyết rơi,”

Hạ Trừng Trừng đáp lại hệ thống, sau đó cô chuyển chủ đề, nói về đôi giày cao gót của mình, nhướn mày hỏi:

“Vậy mày có từng suy xét chuyện bà đây không mang giày không?”

Hệ thống: “!!!”

Hệ thống đáng thương vô cùng: “Sorry, tôi quên mất…”

Hạ Trừng Trừng: “….”

“Thôi,” Cô buông tay xuống, dù sao đây là ý tốt của bé hệ thống, cô không trào phúng mà đổi chủ đề, “Máy bay không người lái có quay được cảnh Diệp Thi Văn bị bắt không?”

“Đương nhiên!” Hệ thống nhảy nhót, nó điều khiển máy bay không người lái, để nó xoay quanh biệt thự Lâm Ngữ, luôn ở vị trí mà cô thấy được.

Cô nhếch môi nở nụ cười hài lòng.

Trong giây phút này, hệ thống cảm thấy, nguyên chủ buồn rầu đã rời đi, Hạ Trừng Trừng kiêu ngạo không sợ sệt kia đã trở về.

Hệ thống: “Trong khu biệt thự này vốn không thể xuất hiện máy bay không người lái, nhưng sau chuyện biệt thự bị chiếm, họ không dám nói gì! Yên tâm, video Diệp Thi Văn bị bắt đã quay được toàn bộ, hơn nữa, đây là tin có một không hai của chúng ta!”

Hạ Trừng Trừng nhếch môi cười.

“Xem ra Cơ Cơ nhà chúng ta lại có thể đăng một tin hot nữa rồi ~”

Không lâu sau, hệ thống sử dụng account Máy kiểm tra nói dối đăng video Diệp Thi Văn bị cảnh sát đưa đi.

Caption: “Tin giật gân mới nhất hiện nay ~ Hung thủ đăng video truyền bá tư tưởng 18+! Mời xem!”

[Hung thủ đăng video 18+?? Là video của Hạ Trừng Trừng đó hả?]

[Hung thủ bị bắt nhanh vậy à? Anh cảnh sát giỏi ghê!]

[Người trong video… là Diệp Thi Văn đó à?]

[Đã bảo Diệp luôn thích chửi Hạ rồi mà! Lần này đúng gòi nè!]

[Dùng video giả để tung tin xấu của em gái mình, người phụ nữ này ác thiệt!]

[Filter bể rồi, nữ thần gì chứ, chỉ là tội phạm nữ thôi!]

[Chỉ là người qua đương thôi, video mơ hồ như vậy chắc không phải là Diệp Thi Văn đâu! Diệp Thi Văn là một diễn viên giỏi, phần lớn tin xấu của cổ toàn là tin đồn thôi! Bộ đồ kia Hạ Trừng Trừng cũng có mà!]

[Lầu trên…. Giả vờ làm người qua đường lộ quá đó!]

[Fans Diệp Thi Văn bị ngu à? Không nói Hạ Trừng Trừng tự mình bôi xấu mình thì được lợi gì, nhưng chiều cao trong video không đúng á!]

[Diệp Thi Văn là một trong bốn tiểu hoa mà, không ngờ cũng rụng!]

[Gần đây tin rụng nhà hơi nhiều đó!]

[Là tin showbiz thành tin xã hội nhiều thì có! Toàn nhờ Cơ Cơ thoy! Bả là paparazzi chuyên phá nhà đứng đầu showbiz luôn ròi đó hí hí hí]

….

Thư ký Chu về tới công ty, theo dõi dư luận trên mạng cùng bộ phận PR.

Hắn liếc mắt thì thấy được bài đăng của Máy kiểm tra nói dối công bố Diệp Thi Văn bị bắt.

Thư ký Chu rất ngạc nhiên, vội gọi cho Tạ Tri Hành.

“Giám đốc, anh đang ở cạnh bà chủ hả?”

Tạ Tri Hành liếc nhìn Hạ Trừng Trừng, bình tĩnh đáp, “Ừ, sao thế?”

Thư ký Chu vội nói, “Máy kiểm tra nói dối vừa đăng video cách đây ba phút, nội dung là Diệp Thi Văn bị cảnh sát bắt.”

Tạ Tri Hành sửng sốt, im lặng.

Anh nhìn Hạ Trừng Trừng.

Lát sau mới trả lời: “Ừ, biết rồi.”

Anh tắt máy.

Nhớ lại ba phút trước, anh cùng cô ra khỏi biệt thự, cô có thời gian để đăng weibo à?

Như vậy có nghĩa cô không phải là Máy kiểm tra nói dối.

Tạ Tri Hành cười tự giễu.

Anh nghĩ nhiều thật, nghệ sĩ nữ kiêu ngạo bị cả showbiz chửi sao có thể đi làm paparazzi chứ?

Vớ vẩn lắm luôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!