Thượng Quan Yên Uyển rất muốn giả bộ như chưa nghe được gì hết, cái gì cũng chưa nhìn thấy, nhưng thực rõ ràng, Hoàng gia gia của nàng không có ý định để cho nàng đi.
“Nha đầu, con là do Lan Nhi sinh đúng hay không? Xem con cùng con bé có gương mặt rất là giống nhau.

Con có biết không, năm đó là ta đã ban hôn cho mẫu hậu của con, giúp Đạc Nhi chọn hoàng hậu.
Khi ta còn sống, Lan Nhi thực thích người phụ hoàng là ta, không nghĩ tới hiện tại nữ nhi của con bé lại…”
Đây là muốn dùng sách lược dụ dỗ sao? Cố ý khóc lóc kể lể chính mình khi đó có nỗi khổ riêng, để lấy lòng thương hại của nàng.
Tuy nhiên, đây có vẻ thực sự là Hoàng gia gia, đến tên của mẫu hậu ông ta cũng biết, Lan Nhi, còn không phải là Trần Vận Lan sao? Đương kim Hoàng Hậu sao?

Thượng Quan Yên Uyển có chút do dự, nàng tự hỏi liệu có nên nhận lại Hoàng gia gia chưa từng gặp mặt và đã xuống mồ an nghỉ nhiều năm này hay không.

Nàng đã từng rất ngưỡng mộ Hoàng gia gia này, là người đã tạo nên một triều đại hùng mạnh và thịnh vượng, có thể nói đây là một thế hệ minh quân.
Trước kia ông chỉ là sống trong truyền thuyết, không nghĩ tới có một ngày, nàng có thể nhìn thấy vị Hoàng gia gia nổi tiếng kia ngay giữa ban ngày, điều nàng không nghĩ tới chính là Hoàng gia gia thông minh sáng suốt kia lại trở nên hay lải nhải thế này, nàng càng nghĩ càng không dám nghĩ tới chính là Hoàng gia gia là một bóng ma ám người.
Điều này làm cho nàng không thể tiếp thu trong thời gian ngắn được.
“Nha đầu, ta nghe phán quan ở địa phủ nói, ngày Đạc Nhi đi sắp đến rồi, ta chỉ muốn đến gặp nó trước khi nó băng hà.

Đáng tiếc ở Thái Cực cung có tử long chi khí quá mạnh, ta hiện giờ chỉ là một tiểu quỷ bình thường, căn bản vào không được, liền chỉ có thể nấn ná ở chỗ này.
Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại, đang muốn rời đi, lại gặp được con ở chỗ này, ta chính là Hoàng gia gia của con, nha đầu, con thật sự nhẫn tâm đối với ta như vậy sao?”
Thượng Quan Yên Uyển nghe xong lời này, bước chân lại một lần nữa dừng lại, nàng thật sự là có chút không đành lòng, Hoàng gia gia này tuy là hay lải nhải một chút, nhưng lại là một người rất thương con mình.
Tuy rằng sau khi trọng sinh, nàng đã nhìn thấu hết thảy thói đời nóng lạnh, tính tình cũng trở nên có chút lạnh lùng, nhưng lòng mang nhiệt huyết ban đầu không phải nói mất là có thể mất đi ngay.
Thượng Quan Yên Uyển khẽ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Xuân U nói, “Bốn người các ngươi ở đây chờ ta, ta qua đình bên kia ngồi hóng gió một lát.”
Bốn tỳ nữ vừa nghe vậy, đều ngẩn ra, trên mặt lộ ra các biểu cảm khác nhau.
Xuân U mấp mấy môi, công chúa hôm nay thật kỳ quái, hành vi cử chỉ không giống với ngày thường, chẳng lẽ là hôm qua ở rừng U Minh dính phải thứ bẩn thỉu gì sao?

Hạ băng cũng không do dự nói,"Công chúa đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ là thân thể không khoẻ? Tại sao lại không để cho chúng ta cùng đi qua?"
Đôi mắt Thu Khinh to tròn, hơi mở,"Công chúa, người không phải nói rằng đang vội vàng đi gặp Hoàng Thượng sao? Tại sao còn thời gian để vào trong đình ngồi hóng gió?
Trong mắt Đông Âm sáng ngời,"Sao công chúa lại muốn đến đình hóng gió? Là muốn ngắm cảnh sao?"
“Hắc hắc, nha đầu, bốn đứa nha hoàn này của con cũng không tệ, còn rất quan tâm con.”
Thượng Quan Yên Uyển rất muốn nói cho ông ta biết, nàng là chủ tử của bọn họ, họ không quan tâm nàng, chẳng lẽ lại đi quan tâm một con quỷ? Nhưng nghĩ đến con quỷ kia là Hoàng gia gia của nàng vẫn là thôi đi.
Phụ hoàng vẫn luôn chủ trương hiếu thuận làm đầu, nếu biết nàng nói với Hoàng gia gia như vậy, người nhất định sẽ rất tức giận.
Thượng Quan Yên Uyển vẫn giả vờ như không nghe thấy những lời nói kia, chỉ là ngẩng đầu nhìn về hướng của đình hóng gió kia, rồi một mình bước đi qua.
“Nha đầu, ta liền biết con sẽ giúp ta, nhìn gương mặt của con, vừa thấy chính là người ngoài cứng trong mềm mà.

Cũng đúng, nữ nhi do Lan Nhi sinh ra, tự nhiên là thực thiện lương.”

“Nha đầu, bốn người âm thầm đi theo con kia, là ám vệ của con sao? Xem ra Đạc Nhi rất là yêu thương con, đến ám vệ cũng đều cho con.”
“Nha đầu, con cũng biết ám vệ là đời đời tương truyền, chỉ có tiểu bối được yêu thương nhất mới có thể được ân sủng đặc biệt này.

Hoàng gia gia của con là ta năm đó bên người liền có mười ám vệ, đương nhiên bên người hoàng đế mười ám vệ cùng bên người Thái Tử mười hai người, cũng là đời đời tương truyền.
Trừ cái này ra, chính là toàn bộ ám vệ, trong hoàng thất Đại Đoan triều trừ hoàng đế cùng Thái Tử ra, cũng chỉ có con tôn quý nhất mới có ám vệ bên người, cho thấy mẫu hậu của con rất được sủng ái.”
Thượng Quan Yên Uyển nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc cũng đi tới đình hóng gió, trái phải nhìn quanh một vòng, cũng không phát hiện có một ai, lại thấp giọng nói, “Xích Ly, bốn người các ngươi cũng lui xa một chút.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!