Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 196: Bất Nhân

Tạ Đạo Chi vừa mới bước vào quan trường, quả thật là đi theo Đỗ Kiến Học hắn, cũng quả thực đi lên bằng sự nâng đỡ của hắn, nhưng vẫn không tránh được việc trò giỏi hơn thầy.

Mười năm trước, vào ngày Tạ Đạo Chi vào nội các, lúc đó hắn đố kỵ muốn đỏ mắt.

Nội các là nơi thế nào chứ?

Nơi gần Thiên tử nhất, lại là trung tâm quyền lực của cả Đại Hoa quốc, Tạ Đạo Chi không chỉ đi vào, mà còn vững vàng ngồi ở đó.

Nếu như chỉ có mình Tạ Đạo Chi hắn thì không sao, thế mà còn có một trưởng tử tiền đồ rộng lớn.

Tạ Nhi Lập xuất thân từ khoa cử, mặc dù không lọt vào bảng, nhưng nhờ Tạ Đạo Chi âm thầm giúp đỡ, mà bước vào Hàn Lâm viện, làm một hiệu đối của học viện Hàn Lâm bình thường.

Không phải tiến sĩ không vào Hàn Lâm, không phải Hàn Lâm không vào nội các.

Bố cục của Tạ Đạo Chi rất sâu xa, dụng ý cũng rất rõ ràng, là muốn cho con trai trong tương lai có thể giống như hắn, ngồi vững vàng ở vị trí đại thần nội các.

Lại nhìn qua Đỗ gia hắn?

Thanh danh nhà đại nho đương thời đúng là dễ nghe, nhưng có lợi ích gì chứ? Chẳng có chút thực quyền nào.

Cũng chính bởi vì không có thực quyền, chức quan của mấy đứa con trai hắn cũng không thuận lợi.


Người bên ngoài nhìn không rõ, nhưng trong lòng Đỗ Kiến Học rất rõ ràng.

Cũng chính bởi vì trong lòng biết rõ ràng, nên khi Hán vương đưa cành ô liu tới, cho dù cành ô liu này có độc, thì hắn cũng không thể không tiếp lấy được.

Đã nhận lấy thì phải báo đáp cho chủ tử. Tâm tư của chủ tử, thế nhân đều biết, đó là muốn kéo Thái tử xuống, ngồi lên vị trí cao nhất thế gian.

Nhưng Thái tử là đích tử, hết thảy đều danh chính ngôn thuận, thứ chủ tử có thể dựa vào chỉ là sự thiên vị của bệ hạ và sự ủng hộ của trọng thần mà thôi.

Tạ Đạo Chi, chính là một trong những trọng thần trong mắt chủ tử.

Đỗ Kiến Học không cho rằng lôi kéo Tạ Đạo Chi sẽ quá khó khăn, thứ nhất hắn không phải là người quên gốc. Thứ hai là hai nhà qua lại rất tốt. Chỉ cần làm thành thông gia thì Tạ Đạo Chi dù không muốn đứng về phía Hán Vương, thì cũng vô hình trung trở thành người của Hán vương.

"Ta ba lần ám chỉ, Tạ Đạo Chi cũng không tiếp lời, ta đã biết chuyện này không ổn lắm." Đỗ Kiến Học thở dài: "Cho nên cha mới mắt nhắm mắt mở dung túng chuyện của con và Tạ tam gia."

Đỗ Y Vân nghe đến ngây người, nước mắt cũng quên chảy, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng. Nàng chưa từng nghĩ tới hôn sự của mình, lại còn liên lụy đến tranh đấu triều đình, nàng vẫn cho rằng phụ thân chỉ đơn thuần chiều nàng thương nàng mà thôi."

"Vân nhi à, con đừng trách cha, ở thân phận địa vị gia tộc của chúng ta không có việc gì là đơn giản, đừng nói cưới gả, dù là đưa quà lễ tết cũng phải chú ý rất nhiều."

Đỗ Kiến Học: "Việc này ta giấu nương và mấy ca ca của con hết. Con thông minh, nên cha không giấu con, trong lòng con tự biết tính toán."

"Cha, chân tướng người nói con đã rõ ràng rồi." Đỗ Y Vân nghiến răng nghiến lợi: "Con chỉ là nuốt không trôi cơn tức này!"

"Cha con thì có thể nuốt xuống sao, nếu năm đó Tạ Đạo Chi không có ta, thì hắn có thể có hôm nay sao?" Đỗ Kiến Học đảo tròng mắt: "Con đi nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nương con nói đúng, vì một con quỷ đoản mệnh, không đáng."

Là không đáng, nhưng trái tim đã trao đi rồi, nói thu lại là có thể thu được sao?

Đỗ Y Vân ra khỏi viện.

"Tiểu thư!" Nghê Nhi đỡ lấy nàng: "Chúng ta về viện thôi!


Đỗ Y Vân lạnh lùng nhìn cô: "Chín năm, ta thương hắn chín năm, không phải một câu xin lỗi là có thể xong việc."

Nghê Nhi: "Tiểu thư định làm gì bây giờ?"

Đỗ Y Vân nghiến răng nghiến lợi: "Ta có dự cảm, điều Tạ Tri Phi nói hôm nay, tám chín phần mười là vì con tiện nhân kia."

Trong phòng, Đỗ Kiến Học đặt bút xuống, chờ mực nước khô thì nhét thư vào trong phong, kêu lên: "Người đâu!"

Tâm phúc đẩy cửa vào: "Lão gia!"

"Thư này cần phải tự tay giao cho Hán vương."

"Vâng!"

Cửa lại đóng vào.

Đỗ Kiến Học đi tới đẩy cửa sổ ra, ánh mắt u ấm nhìn về phía xa.

Thật lâu sau, hắn cười gằn một tiếng: "Tạ Đạo Chi ơi Tạ Đạo Chi, ngươi bất nhân vậy thì cũng đừng trách ta bất nghĩa!"

......

Thời tiết nóng bức ban ngày, theo bóng đêm thâm trầm, càng ngày càng nhạt đi.

Lúc Tạ Tri Phi đến gần, Bùi Tiếu đang bắt chéo chân hóng mát trong phòng.

"Sao ngươi còn chưa về?" Hắn nhíu mày.


Bùi Tiếu cười híp mắt nói: "Không về, ta ngủ ở đây, đêm nay chúng ta cùng trò chuyện."

"Tổ tông, ta làm việc cực khổ ở nha môn cả ngày, được mỗi buổi tối nghỉ ngơi thôi mà ngươi cũng đến làm phiền nữa, ngươi tha cho ta đi, được không?"

Bùi Tiếu theo y vào nhà: "Ta đã nói với ngươi chuyện bà đồng Yến."

"Càng không muốn nghe!" Tạ Tri Phi đẩy hắn sang bên cạnh, tự mình đi vào phòng tắm: "Chu Thanh, chuẩn bị nước, gia muốn tắm rửa, cả người đầy mồ hôi rồi."

"Sao lại không muốn nghe, huynh đệ ngươi lần đầu tiên động lòng xuân, trừ ngươi ra thì còn nói được với ai ấy hả?"

Bùi Tiếu theo vào, mang qua một cái ghế, không chút xấu hổ ngồi xuống bên cạnh thùng gỗ.

"Thập Ngũ, ta vừa mới nghiêm túc suy nghĩ một lát, ta và nàng ngoại trừ gia thế không xứng, thì những thứ khác đều rất xứng."

Vậy sao? Không cảm thấy!

Tạ Tri Phi nghiến răng nghiến lợi.

Bùi Tiếu ngồi nhìn Tạ Tri Phi cởi quần áo: "Ta cảm thấy, nếu như chuyện này thành thì còn phải đào ra chân tướng thực sự của nàng nữa."

Tay cởi quần áo của Tạ Tri Phi dừng lại, đáy mắt lạnh lẽo đáng sợ.

"Tại sao lại nói như vậy?"

  

"Hôm nay trên bàn cơm, nàng nói hai câu với mẫu thân ngươi, ngươi còn nhớ rõ không?"

Tạ Tri Phi đi tới, cúi đầu nhìn hắn: "Từng chữ đều nhớ.

"Trực như huyền, tử đạo biên, khúc như câu, phản phong hầu." Bùi Tiếu cười hề hề: "Đỗ Y Vân xuất thân như thế, đọc sách nhiều như vậy, nhưng có thể nói ra lời như vậy hay không? Ngươi nói xem, có thể hay không?"

Đáp án rõ ràng, Đỗ Y Vân không thể.


"Cho nên?" Tạ Tri Phi hỏi.

"Cho nên, Bà đồng Yến này tuyệt đối không phải tiểu thư con nhà bình thường." Bùi Tiếu giương mắt liếc hắn: "Đào ra thân phận của nàng, tìm được thân phận thực sự của nàng, sau đó ta có thể cầu hôn với họ, như thế là có hi vọng rồi!"

Hay lắm! Không hề ngốc, còn tính đến mức đó?

Trong mắt Tạ Tri Phi là vòng xoáy sâu không thấy đáy: "Suy nghĩ của ngươi rất tốt, vậy nhanh lên đi, đừng trì hoãn, moi thông tin chi tiết của nàng ta ra đi."

Thấy mông người này không nhúc nhích, hắn lại bổ sung một câu.

"Hôn sự của ngươi, Bùi thúc đã sớm nhắc đến với cha ta, nói ông ấy để tâm một chút, tác phong làm việc của cha ta..."

"Phật tổ của ta ơi!" Bùi Tiếu nhảy khỏi ghế, la hét: "Hoàng kỳ, hoàng kỳ, chuẩn bị ngựa."

"Gia, hồi phủ sao?"

"Hồi phủ cái gì, hồi nha môn, ta phải viết thư bảo bọn họ hành động nhanh hơn." Bùi Tiếu vừa đi ra ngoài, vừa khoát khoát tay nói: "Ngũ Thập, đêm nay ta không ở bên ngươi nữa, ngươi chăn đơn gối chiếc một mình đừng khó ngủ đó!"

Đi chưa được mấy bước, thì đã bị níu lại.

Hắn quay đầu, khó hiểu: "Ngươi níu lấy ta làm gì?"

Ánh mắt Tạ Tri Phi rũ xuống: "Bùi Minh Đình, ta nhắc ngươi một lần nữa, vụ án Trịnh gia ngươi phải âm thầm tra, việc này là chính miệng ngươi đồng ý đó."

"Để đó đi đã, chuyện của Quý gia mới kết thúc ba bốn ngày, mông cậu ta vẫn còn chảy máu, dù sao cũng phải để ta thở một hơi đã chứ." Bùi Tiếu u oán trừng hắn một cái: "Mau buông tay, đừng làm lỡ chung thân đại sự của tiểu Bùi gia."

Tạ Tri Phi nhếch môi cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh: "Hai ngày sau còn chưa bắt đầu thì cẩn thận ta giết chết ngươi!"

"Không được, vậy thì bà đồng nhà ta phải ở quá mất." Bùi Tiếu vỗ vỗ vai hắn: "Huynh đệ, mạng của ta bây giờ quý lắm đó, ngươi không thể tùy tiện xuống tay đâu."

Tạ Tri Phi: "..."

Có thể giết hắn ngay bây giờ luôn không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!