Editor: Vĩ không gei

- -------------------------------------------------------

Nguyễn Bao Tử không rõ, làm ấm ổ chăn còn có thể phân chia cao thấp nữa sao?

Trì Kính Dao nhìn ra nghi ngờ của hắn, vội nói: "Ngươi không biết sao, trên người nhị ca ta nóng hầm hập, tựa vào người huynh ấy ngủ như nằm gần cái lò sưởi vậy, dù trời lạnh đắp một cái chăn cũng không thấy lạnh đâu."

"Vậy e là nhị ca ngươi bị nóng trong đấy?" Nguyễn Bao Tử nói.

"Chắc là có một chút, ha ha." Trì Kính Dao nhớ tới chuyện xấu hổ lần trước của Bùi Dã, lại nói: "Lần trước ta cho huynh ấy thuốc thanh nhiệt giải độc rồi, cũng không biết huynh ấy có uống không."

Sau khi hai người thu thập xong, Dương Diệu lại tới một lần nữa, cho mỗi người bọn cậu một túi ăn vặt.

Nguyễn Bao Tử mở ra liền thấy hạt thông, có hơi ghét bỏ, nhưng nhớ tới tấm lòng của Dương Diệu nên vẫn nhận.

"Bên phía Dương tướng quân đã sai ngươi bắt đầu chia khu doanh trại rồi." Dương Diệu nói: "Theo ý của ngươi và Chương đại phu, đã ngăn cách khu đã nhiễm bệnh và khu từng tiếp xúc với người bệnh khá xa, sau này có người mắc bệnh mới cũng dễ thu xếp."

Trì Kính Dao gật gật đầu nói: "Dương Diệu, ngươi gọi mọi người trong tiểu viện tập trung lại đây, còn 100 binh sĩ Dương tướng quân phía tới cho chúng ta nữa, có một vài điều chú ý cần phải nhắc trước cho họ."

"Yên tâm đi, mọi người đã đến đây, đang chờ ngươi và Chương đại phu đấy." Dương Diệu nói.

"Được." Trì Kính Dao không tiếp tục chậm trễ, lúc này đi ra theo Dương Diệu.

Chuyện đầu tiên cậu làm chính là phát cho mỗi binh sĩ chưa uống [Thuốc chống lây nhiễm] một viên, cũng dặn họ phải uống ngay lập tức. Vì sau này bọn họ phải đi theo đám Trì Kính Dao ngốc ở trong khu người nhiễm bệnh trong doanh trại khá lâu, cho nên việc bảo đảm sự an toàn cho họ là cực kỳ quan trọng.

"Ta đã nói với Dương tướng quân tìm một đám lính chế tạo nhanh một ít khăn vải, cho những người chưa mắc bệnh mang theo để che miệng mũi. Sau khi làm xong khăn vải chúng ta cũng phải đeo, mỗi ngày dùng xong phải lấy luộc trong nước sôi." Trì Kính Dao nói: "Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta cùng chuyển tới khu người nhiễm bệnh, trước khi bệnh dịch chấm dứt thì không thể tiếp xúc với người của khu khác, cũng không thể lén lút qua lại. Bởi vì các ngươi đều đã uống thuốc chống lây nhiễm rồi nên sẽ không nhiễm bệnh, nhưng trên người các ngươi vẫn dính bệnh dịch, vẫn có thể lây cho người khác."

Mọi người nghe vậy vội đáp lời, sau đó Chương đại phu lại dặn cụ thể một vài công việc. Truyện Lịch Sử

"Còn thắc mắc gì nữa không?" Trì Kính Dao hỏi.

"Trì đại phu, bây giờ chúng ta sẽ chuyển qua đó sao?" Một binh sĩ hỏi.

Trì Kính Dao nhìn về phía binh sĩ đó, gật gật đầu nói: "Ngươi còn việc gì cần làm sao?"

"Ta muốn hỏi một việc, có thể viết một lá thư nhà trước không, chẳng may......" Binh sĩ kia nói.


Trì Kính Dao nghĩ binh sĩ này đã quyết tâm ra đi chịu chết, lúc này liền giải thích cho hắn: "Ngươi có thể yên tâm, thuốc chống lây nhiễm ta cho các ngươi uống có thể ngăn ngừa dịch bệnh, bởi vì số lượng thuốc này có hạn nên không thể cho tất cả binh sĩ uống được. Nhưng các ngươi đã uống thuốc rồi thì tuyệt đối không bị nhiễm bệnh dịch, ngươi không cần lo tình huống xấu sẽ xảy ra đâu."

"Đúng vậy, không chỉ có các ngươi, Trì đại phu cũng ở cùng với chúng ta, ngay cả Bùi tướng quân cũng tự nguyện tới đây hỗ trợ, ngươi còn gì cái gì nữa." Dương Diệu thoải mái nói.

Mọi người nghe vậy đều nhịn không được mà bật cười, bầu không khí nhất thời dịu đi không ít.

Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, đám Trì Kính Dao liền mang theo chăn gối chuyển tới doanh trại đã thu xếp trước.

Chương sư huynh dẫn theo Dương Diệu và một nhóm binh sĩ, chủ yếu phụ trách những người bệnh nhẹ vừa mới nhiễm. Bọn họ trị liệu bên đó cũng không quá khó khăn, chỉ cần chú ý quan sát triệu chứng và cho dùng thuốc đúng lúc để khống chế bệnh tình là được.

Còn Trì Kính Dao dẫn theo bọn Nguyễn Bao Tử phụ trách các binh sĩ bệnh nặng hơn một chút, trước mắt mặc dù số người bệnh nặng không quá nhiều, nhưng bọn cậu phải chăm sóc rất phiền phức, Trì Kính Dao cần dựa vào chẩn đoán của mình để quyết định xem có nên cho họ dùng thuốc trong thương thành hệ thống hay không.

"Bùi tướng quân, phiền ngài dẫn người đi mở hết cửa sổ trong doanh trại ra, nhất định phải giữ cho doanh trại luôn được thông thoáng." Trì Kính Dao nói với Bùi Dã.

"Như vậy trong doanh trại có bị lạnh quá không?" Bùi Dã chần chừ nói.

"Vậy tìm cách cho họ nhiều chăn hơn đi." Trì Kính Dao nói: "Nếu trong doanh trại không thông thoáng, vi khuẩn họ ho ra sẽ luôn quanh quẩn trong phòng, vi khuẩn..... chính là thứ gây bệnh cho họ, mặc dù chúng ta không nhìn thấy chúng, nhưng chúng sẽ bị chúng ta hít vào trong cơ thể......"

Nguyễn Bao Tử ở bên cạnh vội khoát tay nói: "Đừng nói nữa, quá đáng sợ......"

"Được, ta sẽ cho người đi làm." Bùi Dã nói với Trì Kính Dao.

"Chú ý đừng để gió thổi thẳng vào người là được." Trì Kính Dao nói.

Lúc này Bùi Dã sai người đi làm theo, lại cho người đi thông báo với các doanh trại khác đều phải chú ý vấn đề thông thoáng.

Trì Kính Dao dẫn người đi khám qua cho tất cả các binh sĩ mắc bệnh trong doanh trại một lần, đánh dấu những người có tình trạng nghiêm trọng hơn để cho người ta quan sát tình trạng bất kỳ lúc nào, một khi chuyển biến xấu sẽ báo ngay cho cậu.

"Phương thuốc này mỗi người đều phải uống, cho người đi sắc đi." Trì Kính Dao đưa phương thuốc viết xong cho một dược đồng, lại dặn dò hắn vài câu, dược đồng kia vội đáp lời.

"A Dao, trong hộp thuốc này là gì?" Nguyễn Bao Tử chỉ vào một cái hộp thuốc trên bàn hỏi.

"Đây là thuốc kháng viêm." Trì Kính Dao nói: "Mới vừa nãy ta cố ý dặn ngươi đánh dấu những người đó, sáng tối mỗi ngày ngươi phát cho họ một viên."

Trong thương thành hệ thống có [Thuốc khám viêm loại mạnh], nhưng thuốc này rất quý, 200 tích phân một viên.

Không phải Trì Kính Dao tiếc 200 tích phân, mà lo nếu cho người ta dùng thuốc quá sớm thì sau này sẽ không có thuốc cho người bệnh nặng hơn dùng.


Cũng may lúc trước cậu đã dự tính trước, luyện chế rất nhiều thuốc kháng viêm mà Trình đại phu và cậu cùng nghiên cứu ra.

Mặc dù dược hiệu của thuốc kháng viêm này kém xa [Thuốc kháng viêm loại mạnh], nhưng chỉ cần không phải tình trạng quá nghiêm trọng thì vẫn có thể dùng được.

Bận rộn hơn nửa ngày, tới lúc xế chiều thì cuối cùng mọi người cũng tạm thời được nghỉ ngơi.

Trì Kính Dao sợ mọi người quá căng thẳng sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng sau này, nên vào lúc dùng bữa liền đề nghị mọi người nói mấy chủ đề thoải mái, thả lỏng tâm trạng một chút. Bởi vì cậu đoán là sau này sẽ càng nhiều người bị bệnh hơn, e là hôm sau sẽ nhiều hơn hôm trước.

"Mấy ngày trước ta đọc một cuốn thoại bản, cũng khá thú vị." Một binh sĩ nói.

Bọn họ trong quân bình thường cũng không có nhiều trò tiêu khiển, nếu ai mua thoại bản thì mọi người sẽ chuyền nhau đọc.

"Cuốn thoại bản đó kể về một con hồ ly tinh và một quân nhân." Binh sĩ kia nói: "Chuyện là có một quân nhân trong một lần chiến đấu bị thương và bị bỏ lại một mình, sau đó lạc đường trong rừng cây. Hắn vừa mệt vừa đói, cuối cùng té xỉu trong khu rừng, lúc tỉnh lại thì bên cạnh có một cô nương rất xinh đẹp......"

"Cô nương này là hồ ly tinh biến thành hả?" Có người xen mồm vào.

"Nhất định là muốn hút dương khí của quân nhân này, ta cũng đọc vài cuốn thế này, không khác nhau lắm." Lại có người nói: "Dù sao không phải quân nhân thì cũng là thư sinh, hoặc là một vương công quý tộc."

Mọi người nghe vậy cười ha ha, nghĩ tới trước đây họ đều đã từng đọc những cuốn thoại bản tương tự.

"Thoại bản Ngưu Lang Chức Nữ các ngươi đã từng đọc chưa?" Có người hỏi.

Mọi người đều nói: "Đọc rồi đọc rồi, không có gì mới mẻ hết."

Bọn họ nói qua nói lại, không khí thật ra cũng thoải mái hơn không ít.

Trì Kính Dao ngồi trên ghế vô thức ngả người về phía sau, phát hiện mình đang ngồi trên chiếc ghế không có tựa lưng, suýt chút nữa là ngã nhào ra sau. Bùi Dã bên cạnh thấy thế hơi dịch ghế ngồi phía sau thiếu niên.

"Mệt rồi hả?" Bùi Dã thấp giọng hỏi.

Trì Kính Dao thấy không ai chú ý tới họ, liền nhỏ giọng nói: "Vẫn ổn."

"Ta đỡ cho, ngươi cứ tựa vào đi." Một tay Bùi Dã đặt sau lưng cậu, nói.

Trì Kính Dao nghiêng đầu cười với hắn, đưa tay mình ra phía sau đặt vào bàn tay của Bùi Dã.


Bùi Dã ngẩn ra, yên lặng nắm lấy bàn tay cảm giác man mát của thiếu niên trong lòng bàn tay.

Ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn về phía sườn mặt thiếu niên, không biết đã nghĩ tới chuyện gì mà có hơi thất thần.

Lúc này, một binh sĩ nói: "Lúc trước ta từng đọc một cuốn thoại bản, đảm bảo các ngươi chưa từng đọc qua."

Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía hắn, vẻ mặt lộ vài phần tò mò.

"Lão đại của ta kiếm được từ chỗ Dương tướng quân, Dương tướng quân nói không hay, đọc không thú vị nên tiện tay tặng cho ngài ấy." Binh sĩ kia cười nói: "Lúc đó ta còn tưởng Dương tướng quân thích đọc thoại bản như vậy, hơn nữa chưa bao giờ kén chọn, sao lại có thể có cuốn mà ngài ấy thấy chán được?"

Mọi người nghe vậy đều bị hắn gợi lên lòng hiếu kỳ.

"Ta lấy cuốn thoại bản đó lên xem thử, ha!" Người đó vỗ đùi nói: "Chuyện về một thợ săn và nam thê đấy."

"Nam thê?"

Mọi người không khỏi cười vang.

Bùi Dã khi nghe thấy chữ "nam thê", sắc mặt chợt thay đổi, mọi người xung quanh rõ ràng không ai nhìn hắn, cũng không ai biết hắn từng lén đọc cuốn [Nam thê ngoan ngoãn của thợ săn thô kệch] đó, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, nhất thời lại muốn đứng dậy rời đi.

"Ngươi nói cuốn thoại bản đấy có kỳ quái hay không, thật sự viết về hai nam nhân đấy." Binh sĩ kia cười nói.

"Vậy ngươi nói thử coi hai nam nhân thì có thể làm gì?" Mọi người ồn ào nói.

Thật ra họ cũng không có ác ý gì, đơn thuần chỉ muốn nghe chuyện mới mẻ nên mới ồn ào vậy thôi.

Người kia vừa nghe mọi người ồn ào, càng thấy thích thú hơn, ra vẻ khoa trương nói: "Đều là nam thê, các ngươi nói còn có thể làm gì? Nhất định là nên làm những gì cần làm rồi!"

"Nam nhân và nam nhân thành thân có thể sinh hài tử không?" Có người hỏi.

"Chắc là không thể đâu nhỉ?" Người khác nói.

"Cũng chưa chắc, biết đâu có nam nhân thiên phú dị bẩm thì sau?" Người phía trước nói.

"Vậy ngươi tìm một nam nhân thành thân đi, rồi sinh một đứa cho bọn ta mở mang tầm mắt." Người bên cạnh ồn ào nói.

Lúc này mọi người lại được một trận cười vang.

"Đừng nói là sinh hài tử, nam nhân cùng với nam nhân cũng không có cách nào thân mật được." Lại có người nói.

"Không phải chứ, nếu không có cách nào thân mật thì sao lại có người tới nam phong quán? Các ngươi đã nghe về vụ trong quân doanh chưa?"

Mọi người nói qua nói lại, bắt đầu lấy chuyện binh sĩ đi nam phong quán ra đùa giỡn.


Bùi Dã càng nghe sắc mặt càng khó coi, chợt buông tay Trì Kính Dao ra đứng dậy rời đi.

Mọi người thấy Bùi Dã rời đi, chỉ nghĩ thời gian giải trí đã hết rồi, vội vàng thu lại tâm trạng.

Sau khi vào đêm, Trì Kính Dao lại dẫn người đi kiểm tra cả doanh trại một lần, xác định không có ai chuyển biến xấu mới quay về chỗ ở của mình. Cũng may lúc sắp xếp chỗ ở, Bùi Dã lấy lý do tiện bàn bạc mọi việc với cậu nên trực tiếp sắp xếp cậu vào trong phòng của mình.

Bây giờ tình trạng trong quân doanh đặc biệt, việc này cũng không khiến người ta cảm thấy không ổn.

Trì Kính Dao đã là đại phu có uy danh nhất trong doanh trại, Bùi Dã lại là tướng quân, bọn họ ở cùng với nhau quả thật càng tiện để bàn việc bất cứ lúc nào.

Đợi sau khi Trì Kính Dao rửa mặt đơn giản xong thì trời đã vào khuya.

Cậu cởi ngoại bào chui vào chăn, lạnh đến mức run rẩy cả người.

Đã vậy lại không biết Bùi Dã đã đi đâu, tới giờ vẫn không thấy bóng người.

Trì Kính Dao đợi một lát, thật sự quá mệt nên co người lại ngủ quên luôn.

Cho tới gần nửa đêm thì Bùi Dã mới về phòng.

Trong gian phòng này có hai chiếc giường, Bùi Dã do dự lúc lâu, quyết định ngủ một mình một giường.

Nhưng hắn vừa mới cởi ngoại bào lại nhịn không được mà thấy hơi lo lắng cho Trì Kính Dao, nên đi tới cạnh giường thiếu niên, duỗi tay sờ vào trong chăn, quả nhiên thiếu niên đã ngủ từ lâu nhưng trong ổ chăn vẫn chưa ấm lên.

Bùi Dã bất đắc dĩ thở dài, yên lặng xốc một góc chăn lên rồi nằm xuống cạnh thiếu niên.

Một lát sau, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lại lặng lẽ đứng dậy lấy ra trong ngoại bào của mình một lọ thuốc nhỏ, sau đó đổ một viên thuốc ra uống.

"Nhị ca, huynh đang làm gì vậy?" Giọng hơi ngái ngủ của thiếu niên đột nhiên phát ra từ sau lưng.

Bùi Dã ngẩn ra, giả vờ như không có việc gì cất lọ thuốc đi, rồi quay lại giường.

"Nhị ca, huynh lén ăn cái gì vậy?" Thiếu niên tiến tới trước mặt hắn, tò mò hỏi.

Bùi Dã bất đắc dĩ thở dài, giả vờ bình tĩnh nói: "Thuốc thanh nhiệt giải độc."

Trì Kính Dao:.......

Lâu như vậy mà nhiệt vẫn còn chưa giảm sao?

- -------------------------------------------------------

Hết chương 74.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!