Nghe được ngày mai còn có cá nướng, Victor cũng không hẹp hòi, sưu một tiếng bỏ chạy ra ngoài.

Tống Hi vẫn đứng ở cửa nhìn thấy, xem Victor dùng móng vuốt cào cửa, xem Toàn Căn thúc cố khởi can đảm cầm rổ đi vào lại cầm rổ đi ra, xem Toàn Căn thúc hướng bên này ngoắc, xem Victor vui vẻ chạy trở về nhà.

Lý Toàn Căn vẫn nhìn theo Tống Hi dẫn con chó vào cửa mới đóng cửa lại.

Tống Hi nhìn nhìn trong giỏ đựng đồ vật gì đó. Bên dưới là nửa rổ quả hồng đông lạnh, mặt trên là một túi mỡ tạc cao, còn có vài miếng bánh chiên.

Người vùng này cuối năm cơ hồ từng nhà đều cùng làm bánh chiên, có thể ăn nguyên một tháng mùa đông. Tống Hi cùng cha nuôi cũng không thích ăn, chưa làm qua, người trong thôn biết cha con họ không thích ăn cũng rất ít tặng thứ này. Nhưng bây giờ đem tặng, hiển nhiên không phải là tặng cho hắn.

Tống Hi liếc mắt nhìn Victor. Vừa rồi lúc Toàn Căn thúc cầm rổ hình như cầm chút gì đó đưa cho Victor, nhưng Victor không ăn, cuối cùng vẫn giữ được hành vi thường ngày của vua quân khuyển – người lạ cấp cho đồ vật không ăn. Nhưng cấp một khối thì không ăn mà lại đóng gói nửa rổ bánh của người ta thì tính sao lại thế này!

Tống Hi đem quả hồng đông lạnh nhặt ra bỏ vào trong túi treo lên tường, đem bánh bỏ lại trong rổ đưa cho Victor:

- Của cậu.

Victor không chút khách khí ngậm rổ chạy tới góc phòng khách chỗ nằm chuyên dụng của mình cất kỹ. Đều là của tiểu Đa nha, phá hư bác sĩ là người tốt!

Mục Duẫn Tranh nhìn vua quân khuyển Victor chỉ trong thời gian ngắn đã bị nuôi oai, nhìn xem tiểu thầy thuốc một lòng muốn lừa Victor về nhà, yên lặng ngồi trở lại bếp lò nướng hạt dẻ.

Buổi tối ăn bánh chẻo đều là bao tại chỗ, mỗi loại nhân đều bao không ít.

Bánh chẻo lên bàn.


Tống Hi vỗ vỗ Victor:

- Không cần ăn quá nhanh, bên trong còn bao tiền xu phúc khí, cẩn thận nuốt xuống.

- Gâu gâu!

Đã biết, tiểu Đa sẽ từ từ ăn!

Mục Duẫn Tranh kẹp một bánh chẻo cắn một ngụm, dừng một chút, ăn hết, uống vài ngụm canh.

Tống Hi két băng một tiếng ăn vào một đồng tiền xu.

Mục Duẫn Tranh ăn cái bánh chẻo thứ hai, trầm mặc, ăn hết, uống vài ngụm canh.

Tống Hi lại phun ra một tiền xu.

Mục Duẫn Tranh ăn bánh chẻo thứ ba, uống canh.

Tống Hi phun ra tiền xu thứ ba.

Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi.

Tống Hi nói:

- Mục trưởng quan là ý đặc biệt đem bánh chẻo phúc khí đều cho tôi rồi chứ, người tốt a!

Mục Duẫn Tranh do dự, vươn đũa gắp một bánh chẻo trong bát của Tống Hi, ăn hết tiếp tục uống nước lèo.

Tống Hi nháy mắt, vươn đũa gắp một bánh chẻo trong bát của Mục Duẫn Tranh, phun ra đồng xu thứ tư.

Mục Duẫn Tranh không tiếp tục ăn trong bát của mình, gắp một bánh chẻo trong bát lớn ở giữa bàn, làm thịt, uống vài ngụm nước lèo, buông đũa. Uống nước lèo đều uống no, còn nữa, mặn chết người..

Victor ăn vài ngụm bỏ chạy tới chỗ chậu nước uống mấy ngụm.

Tống Hi lẳng lặng nhìn Mục Duẫn Tranh.

Mục Duẫn Tranh quay đầu:

- Hình như có vài loại nhân bỏ muối hơi quá tay.

Đều bị chính mình ăn vào, giao thừa ăn bánh chẻo, tiền xu đừng nói, lại không ăn được cái nào là bình thường!


Tống Hi đem chậu của Victor cầm lên bỏ vào bồn rửa chén.

Victor ô ô kêu kháng nghị.

Tống Hi vỗ vỗ đầu chó, lời nói thấm thía:

- Tiểu Đa, cho dù cậu có huyết mạch cao quý của Trung Hoa điền viên khuyển, ăn quá nhiều muối cũng không tốt. Ngoan, tôi đi lấy xương sườn đôn buổi trưa, dùng canh xương sườn ngâm bánh chiên ăn.

Tống Hi đi hâm nóng canh xương sườn, nhìn thấy bánh chiên biến thành cứng rắn nên cầm hai cái hấp nóng lại.

Trong lòng Mục Duẫn Tranh cực kỳ chua xót. Hắn cũng bị mặn, cũng chưa ăn no, vẫn còn là người bệnh, nhưng tiểu Tống thầy thuốc đối đãi con chó mập kia còn tốt hơn với hắn!

Tống Hi quay người lại, chỉ thấy Mục trưởng quan đang dùng mặt than như mặt người chết nằm trong quan tài nhìn chằm chằm cái rổ trong tay hắn.

Dùng diễn cảm ám chỉ không có hiệu quả, Mục Duẫn Tranh đành trực tiếp mở miệng:

- Tôi cũng muốn.

- Đây là của tiểu Đa.

Tống Hi khô cằn mở miệng.

- Tôi là cha của nó.

Mục Duẫn Tranh khô cằn kiên trì. Còn dám nói đó là của tiểu Đa, được thứ tốt hỏi cũng không hỏi hắn một câu tự mình đem toàn bộ đưa cho con chó mập kia, tổn hại nhân quyền sao! Ngược đãi nhân loại còn làm được!

Tống Hi đành phải làm nóng một ít cho hắn.


- Gâu gâu, gâu gâu gâu!

Victor lớn tiếng kháng nghị. Đó là của tiểu Đa, phá hư bác sĩ cấp cho tiểu Đa! Phá hư cha lại cướp cơm nước của tiểu Đa! Người lớn như vậy còn đi cướp của một con chó!

Mục Duẫn Tranh đem Victor đè úp sấp trên sàn nhà đánh một trận.

Victor bị một trận đánh, ngậm chậu chạy đi tìm Tống Hi cầu an ủi, kêu vô cùng ủy khuất:

- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!

Phá hư cha cướp đồ ăn của tiểu Đa còn đánh tiểu Đa, tiểu Đa không tiếp tục yêu phá hư cha!

- Ngoan.

Tống Hi đem bánh chiên xé thành khối nhỏ bỏ vào trong chậu, lại đổ thêm hơn phân nửa xương sườn đi vào, dùng đĩa đựng riêng mỡ tạc cao cho nó.

Mục Duẫn Tranh yên lặng ăn hai khối bánh chiên cùng hai khối mỡ tạc cao, nhìn nhìn lại xương sườn trong chén, luôn cảm giác mình được chia mấy khối xương sườn rất ít thịt. Nhìn nhìn lại chậu của Victor, thật nhiều thịt! Mẹ nó, Tống bác sĩ quả nhiên ngược đãi nhân loại!

Ăn hết cơm tất niên thật biệt khuất, Mục Duẫn Tranh rốt cục thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tống Hi vào nhà kho lấy ra một cái rổ, ăn mặc nghiêm chỉnh cầm đèn pin đi ra ngoài, phân phó nói:

- Nếu buồn ngủ thì đi ngủ trước, không cần đợi tôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!