Vụ án thứ 2: Ba mươi phút biến mất.
 
Mặc kệ Đường Sóc hét “Đừng đánh nữa, là Tư Đồ tiên sinh mà!” to cỡ nào, Lâm Diêu cũng không dừng lại.
Phải đánh cái tên khốn kiếp này! Lâm Diêu mắng trong lòng, càng đánh càng mạnh.

Mà Tư Đồ vẫn giấu khuôn mặt dưới vành nón, làm cho mọi người không nhìn thấy nét mặt của hắn, lâu lâu né Lâm Diêu, khóe miệng cong lên vô cùng dụ hoặc sẽ lộ ra, Lâm Diêu càng tức hơn, muốn đánh chết người này.
“Tiểu Đường, Tư Đồ là ai vậy?” Lưu lão sư đứng bên cạnh không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Là bạn.”
“Tôi hỏi hắn là ai?” Lưu lão sư chỉ vào Tư Đồ đang bị đánh, hỏi.
Đường Sóc liếc mắt nhìn Lưu lão sư, nói, “Đàn ông.” Đường Sóc là động vật nhỏ, chắc chắn là cố ý!
“Tôi biết hắn là đàn ông rồi! Tôi đang hỏi cậu người này đang làm gì? Thân phận ra sao?”
“Tôi cũng muốn biết, hắn đổi nghề từ bao giờ ý nhỉ?” Đường Sóc chậm rãi nói.
“Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, lúc trước Tư Đồ này làm nghề gì không?” Lưu lão sư bị Đường Sóc chọc, tim muốn nhảy ra khỏi yếu hầu, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn hỏi.
“Lúc trước làm thám tử.”
“Thám tử? Hắn không phải cảnh sát?”
“Tôi có nói hắn là cảnh sát không?”
“Tôi là cảnh sát, không được nhúc nhích!” Tình tiết phát triển như trong phim, Lưu lão sư rút súng ra nhắm vào Tư Đồ đang so chiêu với Lâm Diêu.
Hai người làm như không nghe thấy, tiếp tục đánh, tiếp tục né, Đường Sóc lúc nãy còn nháo nhào bây giờ đã trở lại cảnh giới lạnh lùng, khoanh tay kiểu ‘Kệ hai người, muốn đánh thì đánh đi’ làm quần chúng.
Cục diện như vậy làm cho cái người đang cầm súng kia không bỏ xuống được.
“Có nghe thấy không, còn không dừng lại tôi sẽ nổ súng!”
Lúc này, Tư Đồ nghe được.

Lui về sau hai bước né cú đá của Lâm Diêu, trông có vẻ thành thật giơ hai tay lên, Lâm Diêu làm gì cho hắn thời gian thở, nhào qua đấm thẳng vào gương mặt anh tuấn.
Tư Đồ che mặt ngồi thụp xuống.
“Tiểu Diêu, cậu ra tay thật độc ác.”
Lâm Diêu cũng không có tâm trạng nghe hắn ai oán, lấy còng tay còng Tư Đồ lại.
Đường Sóc và Lưu lão sư chạy tới trước mặt Tư Đồ đang ngồi chồm hổm.
“Tư Đồ tiên sinh, anh có khỏe không?”
“Cũng tạm.” Tư Đồ cười đáp.
“Bây giờ tôi bắt cậu với tội danh chống đối người thi hành công vụ, đánh lén cảnh sát!” Lưu lão sư nghiêm khắc tuyên bố.
“Tiểu Đường, vết thương sao rồi?” Tư Đồ chẳng quan tâm Lưu lão sư rống giận.
“Không sao rồi.” Động vật nhỏ cười híp mắt đáp.
“Hai người có nghe không vậy?” Lưu lão sư bị hai người không để ý.
“Hôm nào mời cậu ăn cơm, để tôi xin lỗi.”
“Thật không? Kêu Lâm tiền bối đi cùng có được không?”
“Được chứ.

Không biết Tiểu Diêu thích ăn gì.”

“Đúng đó, em cảm giác Lâm tiền bối thích ăn những món thanh đạm.”
“Cậu cũng nghĩ vậy? Lúc đầu tôi đã cảm thấy…”
“Hai người câm miệng cho tôi!”
Lần đầu tiên cũng có thể là lần cuối cùng Lâm Diêu và Lưu lão sư phối hợp ăn ý.  Hai người bị mắng ngồi chồm hổm trên đất cười hì hì, không hề có chút gì là ăn năn!
Theo trí nhớ thì lúc đó diễn ra như vậy… Trong phòng làm việc bận rộn, tổ trọng án chỉ còn vài người ở lại, Đường Sóc vô cùng hưng phấn chạy vào, đằng sau là Lưu lão sư sắc mặt âm u, sau cùng là Lâm Diêu như bắt được một con thú rất to, vẻ mặt lạnh lùng bước vào phòng làm việc, còn dắt theo một người đàn ông bị còng tay.
Lâm Diêu mở cửa phòng thẩm vấn, dùng chân đá người kia vào trong, Lưu lão sư chuẩn bị cầm giấy tờ theo vào thì cửa đóng sầm lại, bị nhốt bên ngoài.
Có người tò mò hỏi Đường Sóc, “Bắt ai vậy? Sao Tiểu Lâm giận thế?”
Động vật nhỏ thờ ơ trả lời, “Tư Đồ tiên sinh đó.”
“Tư Đồ… Hả —? Tư Đồ? Tư Đồ Thiên Dạ hả?” Người kia thiếu chút nữa hét to.
Đường Sóc gật đầu khẳng định.
Sau đó, hầu như mọi người, ngoại trừ Đường Sóc và Lưu lão sư, đều nằm úp sấp bên ngoài phòng thẩm vấn, vểnh tai nghe.
Trong phòng thẩm vấn, Lâm Diêu còng tay Tư Đồ vào giữa ngăn kéo, góc độ này đứng không được, mà ngồi cũng không được, phải cúi gập người, chỉ có thể ngồi chồm hổm dưới đất.
Tư Đồ khổ não nhìn Lâm Diêu.
“Cậu có thể cho tôi cái ghế không?”
Lâm Diêu cầm cái ghế qua, nhưng không cho Tư Đồ ngồi.

Hắn thoải mái ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp đủ đốt người đối diện hóa thành tro!
“Vấn đề thứ nhất, tại sao lại trốn chạy?”
“Không chạy chẳng lẽ chờ cậu tới tính sổ? Vậy thì tôi phải nằm trên giường cả đời rồi.” Tư Đồ nhỏ giọng nói thầm.
“Chứ giờ anh được đứng sao?” Lâm Diêu mỉa mai một câu.
Tư Đồ khom người không nhìn thấy lửa giận trên mặt Lâm Diêu, căn bản hắn đang tìm cách trốn tránh vấn đề.

Lâm Diêu dùng sức đập hồ sơ xuống bàn.
“Nói!”
“Đây là vấn đề riêng của chúng ta mà.

Cậu bắt tôi về đây làm chi vậy nha?” Tư Đồ cười nói.
Lâm Diêu bị câu hỏi của Tư Đồ làm cho đỏ mặt, lúc đó không hề nghĩ ngợi đã còng tay người ta.

Giờ bị hắn thọt lại một câu, Lâm Diêu lập tức hồi phục tinh thần.
“Vấn đề thứ nhất và vấn đề thứ hai sau này sẽ thẩm vấn anh sau.

Bây giờ trả lời cho tôi biết, anh tới phòng làm việc của Quan Tín để làm gì?”
“Còn có thể làm gì, tìm manh mối thôi.”
“Tìm làm gì?”
“Có người ủy thác tôi điều tra vụ án này, vậy đó.”
“Ai ủy thác anh?”
Tư Đồ bỗng nhiên đổi sắc mặt, không chỉ bắt đầu căng thẳng mà còn nghiêm túc ít khi nào nhìn thấy, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Diêu.

Lâm Diêu như bị hắn lây, cũng bắt đầu căng thẳng.

Tư Đồ nhìn cửa phòng thẩm vấn, thấp giọng nói, “Cậu qua đây.”
Lâm Diêu cũng nhìn cửa phòng, đứng dậy bước tới trước mặt Tư Đồ.

Không biết hắn nói người kia là ai.

Không biết hắn sẽ nói chuyện gì.

Thế nhưng, có thể làm cho Tư Đồ căng thẳng như vậy, chắc chắn không phải vấn đề đơn giản.
Tư Đồ hít một hơi thật sâu, tiến đến gần Lâm Diêu.
“Gọi một tiếng ‘Thiên Dạ’, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Hành vi của Tư Đồ như châm dầu vào lửa! Lâm Diêu nhấc chân, nhắm thẳng dạ dày đá vào, nếu thành công, nhẹ thì Tư Đồ cũng bị lủng dạ dày!
Nhưng ngoài dự liệu của Lâm Diêu, Tư Đồ dĩ nhiên chặn được một cước của hắn! Đầu óc Lâm Diêu trống rỗng, kinh ngạc nhìn Tư Đồ không biết đã mở còng tay từ bao giờ.
Chỉ là trong nháy mắt lơ là cũng đủ để Tư Đồ hành động, hắn nắm hai tay Lâm Diêu bẻ lên, dùng sức đ è xuống bàn.
“Chết tiệt, anh…”
“Nói nhỏ thôi, anh em của cậu đang nghe lén ở bên ngoài mà.” Tư Đồ cười hì hì nói.
Mặt Lâm Diêu đỏ như lửa, trong lòng xếp Tư Đồ vào đầu danh sách những thành phần phải trả thù! Mà Tư Đồ lại rất hưởng thụ nhìn ngắm người đẹp, nhịn không được kề sát hơn.
“Có nhớ tôi không?”
“Thả tôi ra!”
“Để tôi ôm một chút đi, tôi rất nhớ cậu.” Ánh mắt Tư Đồ nhu hòa, giọng nói cũng nhẹ nhàng êm tai.

Khiến cho người trong lòng hắn rất sửng sốt.
Khoảng thời gian thất thần qua đi, Lâm Diêu bắt đầu dùng sức giãy dụa, nhưng không có tác dụng gì.

Bên ngoài có người nghe trộm, hắn không thể lớn tiếng mắng chửi, bị Tư Đồ ôm thế này, thân thể có chút mất tự nhiên.

Lâm Diêu càng nghĩ càng giận, hận không thể trừng cho mặt Tư Đồ bị lủng lỗ.
“Chết tiệt, nếu anh còn không thả tôi ra…”
“Đừng nhúc nhích nữa, tôi không muốn làm chuyện gì vượt quá mức ngay tại đây.” Tư Đồ thu lại nụ cười, trông rất khổ sở.
“Chết tiệt, anh đã vượt quá mức rồi!”
“Không phải tại cậu sao, vừa thấy tôi đã nhiệt tình như vậy.”
“Tư Đồ Thiên Dạ kia! Coi chừng cử chỉ của anh, anh sẽ phải trả giá!” Nói xong, Lâm Diêu dùng sức đập đầu về phía trước.
A! Tư Đồ bị đập vào mũi, nước mắt chảy ra, tay cũng thả Lâm Diêu.
Kế tiếp chính là màn ngược đãi.
Tư Đồ ngồi chồm hổm dưới đất, ôm đầu nhận quyền cước của Lâm Diêu đang như một đứa học sinh đấm đá liên tục, trong lòng thì cười, người này khi tức giận cũng đáng yêu nữa.
Lúc Lâm Diêu đạp Tư Đồ té ngã, hắn vươn tay nắm cổ áo, tay kia giơ lên chuẩn bị đánh vào mặt cái người đang giả bộ đáng thương… Nhưng khi áo lộ ra một chỗ, Lâm Diêu không tài nào xuống tay được… Là vết thương ở gần ngay tim.
Nắm tay dừng giữa không trung, Lâm Diêu cắn răng nhìn ngực Tư Đồ.

Tư Đồ cũng không ngăn cản, im lặng nhìn Lâm Diêu.

Khi hai người đang bất động, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy vào một cách bạo lực, Cát Đông Minh hốt hoảng chạy vào, nhìn thấy người nằm dưới đất mới thở phào nhẹ nhõm, “May quá, còn sống.”
Ngồi trong căn phòng nhỏ ở cảnh cục, Tư Đồ xuyên qua song sắt nhớ lại gương mặt đỏ hồng thở phì phò của Lâm Diêu, lúc nào cũng không nhịn được bật cười.

Dưới chân hắn là những người bạn cùng phòng bị hắn giáo huấn, Tư Đồ cũng chẳng quan tâm mặt bọn họ đang xanh hay đỏ.
Đối với chuyện phải ở đây hai ngày, hắn cũng không mấy để ý, chỉ lo nghĩ tới sau khi hắn đi, Lâm Diêu có thái độ và sắc mặt thế nào.

Lúc trước bỏ đi không lời từ biệt là một điểm thiếu sót…Được rồi, hắn thừa nhận, làm vậy là rất kì cục, cho nên mới khiến cho Lâm Diêu tức giận muốn giết hắn luôn.

Nhưng mà, nếu hắn không đi thì sẽ gặp phiền phức lớn hơn! Lâm Diêu mà biết dự định của hắn, chắc chắn sẽ đi theo, hắn không muốn Lâm Diêu mạo hiểm, chí ít là bây giờ vẫn chưa được.
Nửa năm qua, hắn nắm giữ trong tay một vài tin tức cơ bản của tổ chức đó, Tư Đồ hắn cũng không thể bắn một phát súng vô ích!
Ở môi trường không tốt, hoàn cảnh không tốt, đãi ngộ không tốt, trong căn phòng nhỏ bé tối tăm, Tư Đồ ngồi trên giường xả giận vào mấy người bạn cùng phòng, vừa mới đánh cái tên xăm mình mẩy qua băng ghế bên kia, tiếng cửa mở cũng vang lên.
Nghe tiếng bước chân đang hướng về phía này, chờ hai người đứng trước song sắt, Tư Đồ mỉm cười.
Đường Sóc kêu cai tù mở cửa, Tư Đồ vỗ vỗ bụi dính trên người, làm như không có chuyện gì bước tới trước mặt Lâm Diêu.
“Tôi biết cậu sẽ không nỡ mà.”
Lâm Diêu không nói hai lời, vươn tay đánh hắn.

Tư Đồ liền mau chóng xin lỗi kèm thêm vẻ mặt tươi cười, rốt cuộc cũng miễn tội bị giam lần hai.
Bước ra từ đồn cảnh sát, ánh nắng chói chang làm hắn không mở mắt ra được, Tư Đồ đội mũ vào.

Xoay đầu phát hiện Lâm Diêu đang lén nhìn mình.
Tư Đồ cười híp mắt nhìn lại.
Lâm Diêu lạnh lùng trừng mắt.
Trong một quán ăn nhỏ tương đối sạch sẽ, Tư Đồ ăn ngấu nghiến, còn Đường Sóc đã sớm nuốt hết thịt kho, xương sườn lẫn màn thầu vào bụng, Lâm Diêu nhìn hai người ăn, cảm giác thèm thuồng gì cũng mất hết.
“Ăn no rồi thì nói đi, ai ủy thác anh điều tra vụ án này?” Lâm Diêu cầm ly trà lên uống một ngụm.
“Tiễn Trạch Lâm.”
“Tiễn Trạch Lâm?” Cái tên này quen quen.
“Cậu của Trịnh Niếp Niếp.”
Lâm Diêu nhớ lại, hôm đó khi Tiễn Trạch Lâm đưa Trịnh Niếp Niếp đi có nói, ông ta sẽ chứng minh cháu gái mình trong sạch, tất nhiên là tìm người này rồi!
“Anh nhận vụ này từ khi nào?” Lâm Diêu rót thêm một ly trà.
“Ngày thứ hai Quan Tín chết.”
“Ngày thứ hai?… Kì lạ, lúc đó chúng tôi chỉ mới tiến hành điều tra Trịnh Niếp Niếp thôi, cậu của cô ta sao lại… Nói cách khác, không làm chuyện gì xấu sẽ không sợ quỷ gõ cửa.

Trước khi tới nhờ anh, chắc chắn đã làm gì đó không cho người ngoài biết!”
Tư Đồ nuốt ngụm cháo, vô cùng tán thưởng nhìn Lâm Diêu, “Lát nữa tôi đi gặp Trịnh Niếp Niếp, cậu có muốn đi cùng không?”
Đứng trong phòng khách của Trịnh gia, sắc mặt của người nhà họ Trịnh đối với Lâm Diêu là vô cùng xấu, cũng không biết Tư Đồ nói gì với Tiễn Trạch Lâm, đối phương liền thay đổi thái độ, xém chút nữa kêu Lâm Diêu là ‘hiền chất’.

(Cháu trai ngoan)
Một lát sau, Trịnh Niếp Niếp từ trên lầu bước xuống, Lâm Diêu không khỏi giật mình.

Lần đầu tiên gặp cô, cô là một cô gái xinh đẹp, thanh tú, bây giờ tiều tụy cũng mất đi vài phần xinh đẹp.
Trịnh Niếp Niếp vừa thấy Tư Đồ, trong chốc lát liền rơi nước mắt, nức nở kêu một tiếng, “Anh Tư Đồ…” Rồi nhào vào lòng Tư Đồ khóc.
Đây là mối quan hệ giữa người ủy thác và người nhận ủy thác? Lâm Diêu không khỏi phiền muộn.
Tư Đồ an ủi vài câu, mọi người ngồi xuống, Tư Đồ đốt một điếu thuốc, hỏi, “Niếp Niếp, có thể nói cho tụi anh nghe, từ 15:00 tới 20:30, em làm những gì không.” Trịnh Niếp Niếp có chút sợ sệt nhìn cậu mình, Tiễn Trạch Lâm gật đầu, cô gái lại rơi nước mắt, thút thít nhớ lại ngày ác mộng xảy ra.
“Ba giờ chiều hôm đó, từ trường ra em tới nhà sách như thường lệ, ở đó đọc sách tới năm giờ, sau đó tới rạp chiếu phim, ra khỏi đó đã bảy giờ… Em định về nhà, nhưng nhớ còn để vài thứ ở nhà Tín, nên qua nhà anh ấy lấy… Lúc em tới thì anh ấy không có ở nhà, em dùng chìa khóa mở cửa, sau khi lấy đồ đi, em nghĩ phải nói một tiếng với anh ấy nên gọi điện thoại…”
“Hắn có bắt máy không?” Lâm Diêu lạnh lùng hỏi.
“Có… Lúc đó, hình như anh ấy ở bên ngoài, rất ồn… Tôi phải nói lớn tiếng, anh ấy nói không nghe thấy, hơn nữa tín hiệu còn không tốt… Tôi, tôi cúp máy xong liền rời khỏi, tôi còn cố ý nhìn đồng hồ, đúng tám giờ tối.”

Tám giờ? Lòng Lâm Diêu đang lộn tùng phèo.
Thời gian tử vong là từ tám giờ đến tám giờ ba mươi, người chết lại nói chuyện với bạn gái vào lúc tám giờ!
Căn cứ theo điều tra, sau khi Quan Tín rời khỏi công ty lúc năm giờ, không ai biết hắn đi đâu, chẳng lẽ hắn không hề về nhà?
Nhà của Quan Tín không phải hiện trường đầu tiên?
Lâm Diêu suy nghĩ trong lòng, nhưng không tài nào nghĩ ra đáp án.

Vì vậy hắn hỏi.
“Cô Trịnh, sao cô không nói những chuyện này với cảnh sát?”
“Ngày thứ hai tôi mới biết tin, Tín đã… Lúc đó, có một cảnh sát họ Lưu tới trường tìm tôi, hắn mở miệng đã nói, tám giờ rưỡi tối Tín bị giết trong nhà, còn nói kẻ tình nghi là người giữ chìa khóa, hỏi tôi lúc đó đi đâu.

Lúc đó nếu tôi nói, tám giờ tôi ở nhà Tín, tôi còn có chìa khóa, tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, không phải sao?”
Xem ra cô gái này bị dọa, Lâm Diêu thật sự có chút băn khoăn.
“Cô Trịnh, cô có thể chứng minh trong lúc cô ở nhà Quan Tín, hắn không có ở nhà không?”
Trịnh Niếp Niếp lắc đầu.
“Lúc cô tới nhà Quan Tín, cô có phát hiện chỗ nào khác thường không?”
Trịnh Niếp Niếp suy nghĩ thật lâu, lắc đầu.
“Vậy lần cuối cùng cô gặp Quan Tín là khi nào?”
“Tuần trước, anh ấy qua nhà tôi cả ngày.”
“Lúc đó, không, ý tôi là gần đây cô có phát hiện hắn có chỗ nào lạ không?”
“Không có.”
“Sau lần gặp mặt đó, hai người vẫn liên lạc bình thường?”
“Đúng vậy, hầu như mỗi ngày đều gọi điện thoại.

Tín, anh ấy…”
Trịnh Niếp Niếp còn chưa nói tiếp, bên ngoài đã có người bấm chuông.
Sau khi bà Trịnh ra mở cửa, Trịnh Niếp Niếp vừa khóc vừa chạy tới.
Lâm Diêu nhìn Tư Đồ thăm dò, Tư Đồ nói nhỏ vào tai hắn, “Bộ trưởng bộ khai thác của công ty Khởi Hàng, Viên Khả Tâm.”
Lâm Diêu có chút kinh ngạc, không nghĩ bộ trưởng bộ khai thác lại là một cô gái xinh đẹp chưa đến ba mươi.
Viên Khả Tâm an ủi Trịnh Niếp Niếp, ngồi xuống, chào hỏi Lâm Diêu và Tư Đồ sau khi được Tiễn Trạch Lâm giới thiệu.
“Niếp Niếp, đừng khóc, phải giữ gìn sức khỏe, bác trai bác gái và chị đều lo lắng cho em.

Xin hỏi, anh là thám tử do bác Tiễn mời tới?”
Tư Đồ gật đầu, không nói gì.
“Chủ tịch qua đời là một sự đả kích rất lớn, chúng tôi mất đi người quan trọng nhất, làm gì cũng không xong… Bây giờ, làm ơn mau chóng tìm ra hung thủ, đối với mỗi người chúng tôi, đây là niềm an ủi duy nhất, cũng có thể khiến linh hồn người đã khuất ngủ yên.

Nếu cần tôi giúp gì, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Nói xong, cô rút tấm danh thiếp, đặt lên bàn.
Những lời này nếu từ miệng người khác phát ra, Lâm Diêu chắc chắn sẽ mắc ói! Nhưng cô gái này, lời nói ra phảng phất như thơ văn, toàn thân tỏa ra khí chất nho nhã cao quý, làm cho người ta không thể nào không chú ý được.
Lâm Diêu cảm thấy Tư Đồ nên nói gì đó, lúc xoay đầu nhìn, mới phát hiện ra cái tên kia đã nhìn thẳng người ta! Đúng là sắc lang mà!
Tư Đồ hoàn toàn không phát hiện thái độ của Lâm Diêu, hắn rút một tờ giấy, lấy cây bút, viết số điện thoại của mình rồi nở một nụ cười mê người.
“Cô Viên, đây là số điện thoại của tôi, sau này nếu được có thể gọi cho cô không?”
“Sao lại không chứ.” Viên Khả Tâm vừa cười vừa đáp.
Sắc mặt Lâm Diêu đã sớm lạnh như băng.
Hết chương 2.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!