Vụ án thứ 2: Ba mươi phút biến mất.
Ác thú xuất hiện thật ra cũng chẳng phải chuyện đáng lo gì, nhưng hắn đang điều tra tổ chức kia, điều này làm Tư Đồ có chút bất ngờ.
Hình như, tất cả đều liên quan đến công ty Khởi Hàng.
Vậy cái chết của Quan Tín là sao? Cũng là tổ chức kia làm?
Trình Viễn Trác là người khởi xướng hay là con cờ?
Giữa Quan Đan và Trình Viễn Trác, thật sự chỉ là quan hệ đối địch?
Tháng ba năm ngoái rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng có thể khẳng định công ty Khởi Hàng có một bí mật.
Bây giờ mình và cảnh sát còn có Trình Viễn Trác, ác thú, Quan Đan đều đang tìm bí mật này.
Ác thú là do Trình Viễn Trác thuê hay hắn có mục đích riêng của mình?
Bên cạnh Quan Đan, có người giúp đỡ nào không?
Vụ này đúng là càng ngày càng phức tạp.
“Nghĩ gì đó?” Thấy Tư Đồ không nói, Liêu Giang Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
“Không có gì… Bên Tiểu Diêu anh không cần lo, tuy rằng tính tình có chút nóng nảy, nhưng vào thời điểm quan trọng lại vô cùng tỉnh táo.

Cái bây giờ tôi lo là tình hình khá phức tạp, tính cả chúng ta thì có tổng cộng ba thế lực điều tra vụ án này, nếu tổ chức kia lại nhúng tay vào, ha, vậy thì náo nhiệt rồi.”
“Sao cậu xác định tổ chức đó có liên quan đến vụ án?” Liêu Giang Vũ hỏi.
“Tôi chưa xác định, chỉ cảm thấy vậy thôi.

Ác thú đi gặp Điền Hải Quang là vào ngày 19 tháng trước, mà thời gian hắn vào công ty Khởi Hàng thì lại không rõ, giả thiết là sau vài ngày tôi gặp hắn ở buổi tối hôm đó… Từ tháng trước đến bây giờ đã hơn một tháng, hắn không có khả năng không có chuyện gì lại ở lại đây lâu như thế.

Hắn nhất định đã tra ra manh mối có liên quan tới tổ chức kia, nên mới ở lại công ty Khởi Hàng.”
Liêu Giang Vũ gật đầu, dừng xe lại.
Cách đó không xa là nhà của bạn gái Trình Viễn Trác.

Liêu Giang Vũ nói với Tư Đồ.
“Cô gái đó có tên là Ngô Bình, 26 tuổi, là diễn viên múa.

Cô ta và Trình Viễn Trác quen biết nhau một năm trước, qua lại chỉ mới có năm tháng, nghe nói là cô ta chủ động.

Cô ta quen bạn rất đơn giản, chỉ cần có tiền hay có thế, nhưng cô ta rất giữ mình, với người khác phái giữ quan hệ rất sạch sẽ.”
Nghe Liêu Giang Vũ giới thiệu, Tư Đồ đã thấy Cát Đông Minh và Lâm Diêu bước ra từ nhà Ngô Bình, không khỏi thấy chút kì lạ.
Tư Đồ tiện tay mở cửa bước xuống xe, đi tới trước mặt Lâm Diêu.
“Sao rồi?” Tư Đồ không quan tâm sắc mặt có chút âm u của Cát Đông Minh, hỏi Lâm Diêu.
“Người giúp việc cũng không biết cô ta đi đâu, không thể làm gì khác hơn là tới đoàn múa hỏi.”
“Vậy sao…”
“Anh định làm gì?” Lâm Diêu nhìn Tư Đồ như có điều suy nghĩ, liền nghĩ tới hắn nhất định đang tính gì đó.
“Không có gì, tìm người giúp việc nói chuyện.”
Lâm Diêu và Cát Đông Minh có chút kinh ngạc nhìn Tư Đồ, hắn lấy kính ra đeo vào, ngoắc tay với Liêu Giang Vũ, bước về phía nhà Ngô Bình.
Khoan hãy nói, Tư Đồ đeo mắt kính làm cho Cát Đông Minh cảm thấy có chút giống sinh viên, nhưng Lâm Diêu đứng bên cạnh đã sớm mắng Tư Đồ là tư văn bại hoại.
Nhìn một tên tư văn bại hoại kéo một luật sư theo, bấm chuông cửa, Cát Đông Minh có hứng thú muốn nghe xem, hai phần tử ngoài luồng này định nói cái gì.
Tư Đồ lấy túi văn kiện từ Liêu Giang Vũ, vô cùng nghiêm túc đứng phía sau hắn.

Sau khi cửa mở, không biết hai người nói gì, người kia còn vui vẻ mời họ vào.
“Vào trong có ích lợi gì, cũng hỏi mấy câu giống chúng ta thôi.” Cát Đông Minh nói.
“Không đâu… Nếu Tư Đồ nói muốn hỏi người giúp việc, hắn nhất định có những tính toán mà chúng ta không biết.

Người kia có ý đồ giấu diếm, cho nên… Nếu tôi không lầm, hắn sẽ đặt máy nghe lén trong nhà Ngô Bình.

Đó là mánh khóe của hắn.”

Cát Đông Minh kinh ngạc nhìn Lâm Diêu, sau đó mỉm cười.
“Được rồi, chừng nào lấy được manh mối từ Tư Đồ, lập tức gọi điện cho tôi.” Cát Đông Minh nghĩ, cũng chỉ có Lâm Diêu mới làm được thôi.
Đáng tiếc, lần này Lâm Diêu sai rồi.
Tư Đồ rời khỏi nhà Ngô Bình, cũng không phải muốn điều tra cái gì, mà là đang nói với Trình Viễn Trác và ác thú, hắn đã để mắt tới bọn họ! Vậy thì có thể làm đối phương hành động trước, hắn sẽ tìm cơ hội tìm ra Trình Viễn Trác có nhược điểm gì.
Ai nói nước giếng không phạm nước sông? Chỉ cần đạt được mục đích, có là nước biển hắn cũng phải nhúng tay vào khuấy!
Tối hôm đó, Lâm Diêu phát hiện tường nhà mình cũng không dày bằng mặt cái người nào đó! Không thể nào hiểu nổi tên khốn kiếp này vào bằng đường nào!
Xem ra Lâm Diêu không có tâm trạng tranh luận với Tư Đồ, nhìn mặt cái người ngồi trong phòng khách ăn lấy ăn để chỉ muốn đạp cho một phát, kết quả lại bị mùi trên người đối phương đẩy ra xa.

“Anh chạy đi chỗ nào? Sao người hôi quá vậy?” Lâm Diêu bịt mũi, ánh mắt nhìn Tư Đồ như đang nhìn đống rác đang chờ được xử lý.
“Nông trường ~” Tư Đồ uống hết nửa chén canh, cười hì hì nói.
“Tới đó làm gì?”
“Nói chuyện với một người bạn.”
Lâm Diêu lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đá Tư Đồ vào phòng tắm!
Một đêm bình an vô sự qua đi.
Trưa ngày hôm sau, Lâm Diêu đau nhức cả người mắng bản thân sao lại ngủ nhiều như vậy! Vội vàng rời khỏi giường.
Còn tưởng người kia đã đi rồi, ai ngờ giờ còn đang ngồi trong phòng khách xem TV, tâm trạng vốn đã hỏng bét nay còn bực bội hơn! Mắng sang cả Tư Đồ trông vô cùng rảnh rỗi phải chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, mình thì vội vàng thay quần áo ra khỏi nhà.
“Tiểu Diêu, cậu không đói sao?” Tư Đồ đi bên cạnh Lâm Diêu, săn sóc hỏi.
“Thấy anh như vậy rồi còn ăn uống gì nữa.”
“Cậu đừng khen tôi, tôi sẽ ngại đó ~”
“Tôi đúng là ngu, còn tưởng là chọc được anh.”
“Cái gì cũng vậy mà, cho dù là chọc tôi, tôi cũng tình nguyện nghe ~”
“Anh suy đồi tới trình độ này rồi hả?”
Hai người vừa đấu võ mồm vừa xuống bãi đậu xe, từ xa có chiếc xe màu xanh nhạt chậm rãi lái tới.

Lâm Diêu vẫn còn chìm đắm trong sự vui sướng châm chọc được Tư Đồ, chiếc xe kia cũng dừng lại bên cạnh bọn họ.
“Chào buổi trưa, cảnh sát Lâm.”
Lâm Diêu nhìn Viên Khả Tâm kéo cửa xe xuống, mỉm cười chào hỏi hắn, không khỏi sửng sốt, trong lòng nghĩ tại sao lại gặp cô ta? Lập tức gật đầu.
Viên Khả Tâm bước xuống chiếc xe mấy chục triệu, thấy cô ta mặc bộ quần áo đơn giản thoải mái, chắc hôm nay được nghỉ.
“Sắc mặt của cảnh sát Lâm không được tốt, làm việc cực nhọc lắm sao?”
“Cũng được, cô Viên hôm nay không cần đi làm à?”
Viên Khả Tâm cười bướng bỉnh, “Có phải cảnh sát Lâm làm việc nhiều quá nên quên thời gian rồi không, hôm nay là cuối tuần.”
Cuối tuần? Lâm Diêu làm gì nhớ hôm nay là thứ mấy? Trong đầu toàn là về vụ án, hắn đã sớm quên bao lâu rồi mình không có nghỉ.
“Vụ án còn chưa kết thúc, đối với chúng tôi mà nói không có cuối tuần.” Lâm Diêu hơi cười.
“Vẫn chưa bắt được nghi phạm? Nghe nói hung thủ là người quen của chủ tịch?”
Lâm Diêu đổi sắc mặt, tên khốn kiếp Tư Đồ kia rốt cuộc nói bao nhiêu?
Viên Khả Tâm vẫn như lấy le nói tiếp.
“Tôi nghe Thiên Dạ nói, hung thủ chắc chắn là người quen của chủ tịch, nói không chừng tôi cũng quen.

Nếu cần tôi giúp, cảnh sát Lâm nhất định phải tới tìm tôi.”
“Cô Viên, cô thật quan tâm vụ án này.”
“Có chỗ nào không đúng sao?” Viên Khả Tâm bày ra bộ dáng đương nhiên rồi, nghiêng đầu nhìn.

Lâm Diêu giận nha! Trong đầu không ngừng tuôn ra bao nhiêu lời mắng chửi người bên cạnh, nhưng mà…
“Thiên Dạ, không cần sớm nữa, chúng ta đi thôi.” Viên Khả Tâm cười ngọt ngào, bước tới khoác tay Tư Đồ.
“Tiểu Diêu, tôi có việc đi trước.

À mà chỗ sửa xe gần nhà cậu, cậu có biết không?”
“Biết, sao?”
“Xe cậu ở đó.”

“Xe của tôi ở chỗ sửa xe?”
“Đừng nóng, tôi kêu xe tải tới kéo về.”
Lâm Diêu hoàn toàn nói không nên lời nhìn hai người leo lên xe đi mất, trên mặt đổi thành tầng sương lạnh giá.

Chờ hắn tới chỗ sửa xe nhìn thấy xe của mình, hắn liền lấy điện thoại ra, không đợi Tư Đồ nói “Alo.” đã gào lên, “Con mẹ nó, anh có phải con quỷ không vậy hả! Dám làm xe của tôi thành một đống như vậy, đừng để tôi nhìn thấy anh, nếu không tôi sẽ làm thịt anh cái đồ khốn kiếp!”
Không cần hỏi, trong thời gian ngắn, Tư Đồ sẽ không xuất hiện.
Sáng sớm, Lâm Diêu kéo cơn giận cao ngút trời vào phòng làm việc, tạm thời để chuyện vặt qua một bên, định nghiên cứu bản ghi chép lời khai của Trịnh Niếp Niếp.
Không đợi hắn ngồi vững, đã có người gọi hắn.
“Tiểu Lâm, tên mặt khổ qua với đội trưởng vừa vào phòng thẩm vấn kẻ tình nghi, bây giờ đang ở trong đó, đội trưởng kêu tôi nói với cậu, chuẩn bị chút tài liệu, chiều nay họp.”
“Thẩm vấn? Xảy ra chuyện gì?”
“Hình như tìm được vật gì đó trong xe của người bị tình nghi, cậu có thể vào xem.”
Lâm Diêu lập tức đứng lên, chạy vào phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn, Trịnh Niếp Niếp vừa lau nước mắt vừa lau nước mũi, đầu lắc như trống bỏi.
Cát Đông Minh nhíu chặt mày, dùng sức hút thuốc, Lưu lão sư đứng trước mặt Trịnh Niếp Niếp, nhìn y chang ngưu đầu mã diện.
“Đội trưởng.” Lâm Diêu lên tiếng gọi.
“A, đến rồi hả.” Cát Đông Minh thuận tay dập điếu thuốc lá.
“Có chuyện gì vậy?”
Không đợi Cát Đông Minh mở miệng, Lưu lão sư đứng bên cạnh đã ào ào nói, “Đã điều tra được, trong xe của cô ta có biên lai mua thuốc ngủ trước hai ngày vụ án xảy ra! Tôi và đội trưởng Cát đã tới tiệm thuốc đó hỏi, người bán hàng miêu tả hình dáng hoàn toàn phù hợp.

Pháp y cũng vừa xác nhận, thuốc ngủ cô ta mua cùng loại với thuốc người chết dùng!”
Lưu lão sư nói xong, Lâm Diêu không khỏi nhìn Cát Đông Minh đang nhìn đồng hồ, biểu tình phức tạp, nhỏ giọng hỏi, “Có xét nghiệm dấu vân tay chưa?”
“Kết quả sẽ có nhanh thôi.”
“Người bán hàng đó đã tới xác nhận chưa, là cô ta mua?”
“Đã tới, cụ thể khuôn mặt thì không nhớ rõ, nhưng nói giống tới bảy tám phần.” Cát Đông Minh trông không nhịn được.
Lâm Diêu nhìn thoáng qua Trịnh Niếp Niếp đang giữ trạng thái đề phòng kể cả với mình, nói, “Đội trưởng, tôi nghĩ mặt này có chuyện gì đó, nếu Trịnh Niếp Niếp là hung thủ, vậy phát hiện tấm biên lai sẽ vô cùng mâu thuẫn.”
“Cậu thấy thế nào?” Cát Đông Minh nghiêm túc hỏi ý kiến của Lâm Diêu.
“Theo hiện trường, hung thủ tính rất chính xác, một người cẩn thận như vậy sao lại giữ biên lai? Mặt khác, có một chỗ vô cùng quan trọng, người chết nhìn qua là tự sát nhưng tại sao thi thể lại nằm dưới đất, còn ở giữa sô pha và bàn trà… Tôi nghĩ, điểm này chúng ta không thể giải thích được, cũng sẽ liên quan tới những vấn đề tiếp theo.”
Lưu lão sư đứng bên cạnh nói, “Lâm cảnh quan, thủ pháp của cô ta đã quá rõ.

Đầu tiên, cô ta cùng người chết rời khỏi nhà hàng, sau khi về đến nhà, dụ người chết uống thuốc ngủ, lúc đó người chết vẫn còn chưa thay quần áo, như vậy sẽ làm chúng ta nghĩ hắn tự sát, sau đó, cô ta bố trí hiện trường thành tự sát rồi đi về.

Cậu nói cuộc gọi của cô ta vào lúc 20:50, hẳn là trên đường cô ta gọi điện xác nhận xem nạn nhân ở đâu, bởi vì cục điện tín rất dễ nhầm nên cô ta cố tình nói sai thời gian để quấy rối cảnh sát chúng ta phá án.”
Nghe Lưu lão sư phân tích xong, Lâm Diêu nhịn lại cơn giận, nói, “Vậy thì càng lạ hơn.

Bọn họ nói chuyện điện thoại vào lúc 20:50, nửa đường tách ra sau đó mới quay lại nhà nạn nhân.

Lưu lão sư, phiền anh nhớ lại pháp y xác định thời gian tử vong! Dựa theo lời anh nói, nạn nhân về nhà sau đó uống thuốc ngủ, loại thuốc đó cần 30 phút mới phát huy tác dụng, phiền anh nhớ lại nữa, nhân chứng đầu tiên cũng chính là người gọi điện báo án.

Chúng ta nhận được cuộc gọi vào lúc 21:00, mặc kệ tính thế nào, suy luận của anh cũng không thành lập.”
“Tôi không có giết người, càng không thể nào giết Tín! Tôi, tôi, huhuhu…” Trịnh Niếp Niếp chôn mặt vào hai bàn tay, khóc rất uất ức.
Cát Đông Minh có chút không nhìn được, liền bước tới bên cạnh Lưu lão sư, kéo hắn qua một bên, nói với Trịnh Niếp Niếp, “Trịnh Niếp Niếp, thuốc ngủ có phải do cô mua không?”
“Không phải, không phải, không phải! Tôi không có mua, chưa từng mua bao giờ!”
“Vậy tại sao người bán hàng lại xác nhận là cô?”
“Sao tôi biết được, tôi sao lại mua cái đó được chứ, tôi không bị mất ngủ, càng không thể dùng thuốc làm chuyện xấu, tôi, tôi…”
“Cô bình tĩnh lại.

Người bán hàng đó nói, ngày hôm đó vào lúc năm giờ, cô tới mua thuốc.

Cô nhớ kỹ lại, khoảng năm giờ chiều, cô đang ở đâu, có người nào làm chứng không?”
“Tôi nhớ… hôm đó tôi đang trên đường về nhà, lái xe của tôi, chỉ đi một mình.”
“Mấy giờ cô về tới nhà?”
“Khoảng sáu giờ rưỡi, lúc đó kẹt xe, mất rất nhiều thời gian.”
“Vậy mấy giờ cô rời khỏi trường học?”
“Khoảng bốn giờ rưỡi.”
Nghe đến đó, Lưu lão sư uống ngụm nước, bổ sung năng lượng nói tiếp.
“Nghe nghe, bốn rưỡi đã ra mà sáu rưỡi mới về tới nhà, hai tiếng đồng hồ, trong hai tiếng đó, cô đã đi mua thuốc! Tiệm thuốc đó nằm trên đường về nhà cô!”
“Tôi không có! Tôi ra khỏi trường đã về thẳng nhà! Trên đường còn nói chuyện với chị Quan Đan, chúng tôi…” Trịnh Niếp Niếp hô to về phía Lưu lão sư.
“Chờ chút, cô Trịnh, lúc đó cô nói chuyện điện thoại với Quan Đan.

Hai người nói chuyện gì?” Lâm Diêu hỏi.

“Mấy hôm nay chị Khả Tâm dọn nhà, chúng tôi giúp chị ấy, hôm đó chị Quan Đan kêu tôi nghỉ ngơi, để chị ấy giúp chị Khả Tâm được rồi, còn nói có thể tới nhà chị ấy chơi.”
Trong lòng Lâm Diêu đã mơ hồ nắm được gì đó, lập tức hỏi tiếp, “Cô nói Viên Khả Tâm dọn nhà, Quan Tín có tới phụ dọn nhà không?”
“Tín sao? Chắc là không, tuy rằng quan hệ giữa tôi và chị Khả Tâm không tệ, nhưng nếu không có tôi thì Tín cũng không tiếp xúc với chị ấy ngoại trừ công việc.”
“Hôm đó cô lái xe về nhà mình, hôm sau có lái xe không?”
“Có.”
“Vậy tại sao hôm xảy ra vụ án, cô lại không lái xe?”
Trịnh Niếp Niếp đột nhiên trầm mặc, “Tôi không biết, các anh có nhớ hôm đó thời tiết rất tốt, phong cảnh rất đẹp không.

Tôi mở cửa ra đột nhiên muốn đi xe buýt, bởi vì tuyến xe có chạy qua đường có trồng cây hai bên, rất đẹp.”
“Nói dối cũng phải soạn cho kỹ! Cô tự lái xe chẳng phải cũng xem được sao!” Lưu lão sư phì phò nói.
“Tôi không thể một lúc làm hai chuyện được, vừa phải lái xe vừa thưởng thức phong cảnh, anh có biết sáng sớm có biết bao nhiêu người đi làm không? Nếu sơ suất có thể sẽ tông xe!”
Nói như vậy, vào ngày xảy ra vụ án, Trịnh Niếp Niếp vì vấn đề tâm trạng mà không lái xe.

Lâm Diêu đánh dấu hỏi vào vấn đề này, cũng không vội vàng kết luận.
Nhưng mà, vấn đề của Trịnh Niếp Niếp càng lúc càng nghiêm trọng, nếu tiếp tục thế này, co thể sẽ…
“Đội trưởng, có thể để tôi một mình nói chuyện với cô ta không?”
Ba người đều ngây ra.
Cát Đông Minh rất nhanh liền hiểu ý Lâm Diêu.
Lưu lão sư lại như vô cùng phản đối.
Trịnh Niếp Niếp mờ mịt, có vài phần đề phòng Lâm Diêu.
Cát Đông Minh đẩy Lưu lão sư đầy bực tức ra khỏi phòng, Lâm Diêu kéo ghế ra, ngồi xuống trước mặt Trịnh Niếp Niếp.
“Cô Trịnh, bây giờ cô nhất định phải nói thật với tôi.

Nếu không, chẳng ai giúp được cô cả.”
Trịnh Niếp Niếp nhìn Lâm Diêu, cả buổi mới chậm rãi gật đầu.
“Không nói về chuyện biên lai.

Tôi hỏi cô, quan hệ giữa cô và Quan Đan thế nào?”
“Tốt, quan hệ giữa tôi và chị Quan Đan rất tốt, nếu không có Tín ở cạnh, tôi và chị Quan Đan vẫn thường gặp mặt.”
“Lúc cô ra yêu cầu kết hôn, Quan Đan có thái độ thế nào?”
“Chị ấy đương nhiên tán thành, còn khuyên Tín sớm kết hôn với tôi.”
A? Sao lại như vậy?
“Lúc Quan Tín từ chối chuyện kết hôn, Quan Đan nói thế nào?”
“Chị ấy và Tín gây một trận, lúc đó cũng có tôi ở đó, rất xấu hổ.

Tín làm tôi rất đau lòng, chị Quan Đan vì muốn tôi thoải mái nên vẫn ở bên cạnh tôi.”
Nghi ngờ càng ngày càng nhiều.
“Không phải cô nói, chuyện kết hôn không ảnh hưởng gì đến quan hệ giữa cô và Quan Tín sao, tại sao lại đau lòng?”
Trịnh Niếp Niếp liền á khẩu không trả lời được.
“Cô Trịnh, nói cho tôi biết sự thật, bây giờ cô không có lựa chọn nào khác, cho dù cô có thuê được luật sư giỏi nhất cũng không giúp được cô, cô phải nói cho tôi biết tình hình thực tế! Khi đó, giữa cô và Quan Tín xảy ra chuyện gì?”
“Đừng ép tôi nữa! Tôi không có giết người, tôi không biết gì hết! Tôi muốn gặp cậu, gặp luật sư, tôi muốn gặp anh Tư Đồ!”
“Trịnh Niếp Niếp, tôi nể mặt Tư Đồ, nên mới phá lệ chiếu cố cô, nếu không, cũng sẽ không làm sáng tỏ tình nghi trước mặt đội trưởng, nếu cô cứ không nghe lời tôi, tôi sẽ hoàn toàn buông tay mặc kệ.

Đến lúc đó, tới phiên người khác điều tra cô, cô sẽ không dễ dàng nói chuyện thế này đâu.”
Trịnh Niếp Niếp cắn răng, nhìn chằm chằm Lâm Diêu hơn nửa ngày.

“Anh, anh tin tôi?”
“Tư Đồ tin cô… Tôi cũng tin.”
Rốt cuộc cũng tìm ra người thân, Trịnh Niếp Niếp đột nhiên nắm tay Lâm Diêu, dựa vào bàn, gào khóc.

Không được tự nhiên trấn an Trịnh Niếp Niếp, Lâm Diêu hỏi, “Nói cho tôi biết, giữa cô và Quan Tín lúc đó có vấn đề gì?”
“Tín… Tín rất yêu tôi, anh ấy từng nói, nhất định sẽ kết hôn với tôi.

Vào sinh nhật tôi năm ngoái, tôi đưa ra yêu cầu kết hôn.

Nói trắng ra là tôi cầu hôn anh ấy.”
“Hắn có phản ứng thế nào?”
“Anh ấy phấn khởi như đứa trẻ! Còn nói nhất định sẽ cho tôi hạnh phúc, nhưng, hôm sau anh ấy lại thay đổi, nói cái gì mà trong năm nay sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn.

Qua chuyện này chúng tôi có chút ngăn cách, khoảng thời gian đó, tôi vẫn luôn không để ý anh ấy.”
“Sinh nhật của cô là ngày mấy?”
“Ngày 3 tháng 3.”
Lại là tháng ba!
“Cô Trịnh, vào tháng ba năm ngoái, còn xảy ra chuyện gì nữa không?”
“Tôi không biết có tính là một chuyện không.

Đó là khoảng thời gian sau khi chúng tôi chiến tranh lạnh, khoảng cuối tháng ba đầu tháng tư, có lần tôi tới nhà anh ấy, giúp anh ấy sắp xếp quần áo và đồ dùng hằng ngày.

Lúc đó anh ấy nói với tôi, anh ấy làm việc trong thư phòng, bảo tôi cứ mở cửa vào.

Sau khi tôi vào thì thấy Tín và anh Trình ở cùng nhau.”
“Cô nói Trình Viễn Trác?”
“Đúng vậy.

Bọn họ thảo luận gì đó trong thư phòng, tôi thấy anh Trình vỗ vai Tín, ừm… nói thế nào nhỉ, không phải cái loại khiêu khích hay bạo lực gì, mà là rất thiện cảm, thân thiết, còn có chút giống như, giống như…”
“Giống cái gì?”
“Giống như thương yêu! Đúng vậy, là thương yêu, giống như ba tôi xoa đầu tôi vậy.”
Chuyện này là sao! Lâm Diêu kinh ngạc.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh Trình mặt lạnh đi về.

Tín nói với tôi, đừng nói với bất kì ai chuyện anh Trình đến nhà anh ấy.

Còn nữa…”
“Còn cái gì?”
“Sau khi tôi và Tín làm hòa, phòng ngủ và thư phòng đều khóa, trước đây thì không, anh ấy như đề phòng tôi vậy.”
Chỉ một câu nói lại mở rộng suy nghĩ của Lâm Diêu!
“Cô nói hắn khóa phòng ngủ và thư phòng, hôm vụ án xảy ra, sau cô biết bưu phẩm để ở đâu?”
“Bởi vì trong tin nhắn có ghi để ở phòng khách.”
“Tin nhắn? Tin nhắn gì?”
Hình như là tự tôi thiết lập tin nhắc nhở, bên trong ghi ‘Nhà của Tín, bưu phẩm để ở phòng khách’.”
“Sao lại nói hình như, tự mình thiết lập mà cũng không nhớ?”
“Tôi không nhớ rõ.”
“Tin nhắn nhắc nhở lúc nào?”
“Lúc tôi bước ra khỏi rạp chiếu phim.”
“Hôm vụ án xảy ra, tại sao cô lại đi xem phim?”
“Vé xem phim là Tín đưa cho tôi, nói hai chúng tôi cùng đi xem, kết quả sáng anh ấy gọi nói có việc bận không đi được, tôi chỉ có thể đi một mình.”
“Cô mới nói Viên Khả Tâm dọn nhà, đó là chuyện bao lâu rồi?”
“Chị ấy mua nhà mới, mà chị ấy bận, dời tới dời lui cũng hơn nửa tháng.”
Trong đầu Lâm Diêu rối loạn, quá nhiều thứ làm hắn đau đầu, hình như là có manh mối nhưng lại như rối tùng phèo.
Hết chương 11.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!