Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 5
Nhóm người mở cửa phòng, chỉ lát sau Lương Cương thở hồng hộc ra mở cửa.

Vừa nhìn thấy cảnh sát liền ngây người.
Bạch Nhuận Giang không cho hắn thời gian thở đều, đi thẳng vào phòng khách, hỏi, “Phùng Hiểu Hàng đã bị giết, cậu kêu bạn cùng phòng của mình xuống đây.”
Lương Cường kinh hãi đứng im bất động, Hạ Chấn Quốc (*) vỗ vỗ hắn, đi theo sau gõ cửa phòng Tiễn Lạc An.
(*) Mấy chương trước xớn xác, nhìn không kỹ, thấy QT dịch chữ Quốc thành Nước tưởng chữ Thủy, giờ mới để ý là không phải ;;___;;
Tiễn Lạc An khoác áo choàng tắm rộng thùng thình, còn đang cầm khăn tắm lau tóc.

Nhìn thấy cảnh sát phản ứng cũng chẳng khác Lương Cường bao nhiêu.
Sau khi Bạch Nhuận Giang làm sáng tỏ tình hình, bắt đầu đặt câu hỏi.

Lúc này, Lương Cường đã đứng ngồi không yên, một chân cứ rung rung, rõ ràng là hành động vô ý thức.

Còn Tiễn Lạc An bên kia, từ lúc ngồi xuống bao tử đã kêu liên tục, giống như mấy ngày rồi chưa ăn cơm.

Phát giác mọi người đang nhìn mình, cười ngại ngùng, đứng dậy vào phòng lấy túi đồ ăn vặt, rốt cuộc cũng giải quyết âm thanh lỗi của mình.
Tư Đồ nhìn Tiễn Lạc An, hơn ba mươi một chút, trắng trẻo sạch sẽ, rất nhã nhặn.

Đồ ăn vặt trong tay hình như là loại bánh chiên mỏng, trông rất cứng, không phải loại dễ nhai.
Phát giác Tư Đồ đang nhìn mình, Tiễn Lạc An cầm một cái giơ ra, “Có muốn nếm thử không, rất ngọt.”
“Không cần.” Tư Đồ cố ý làm mình như người bên ngoài, cố gắng không để Bạch Nhuận Giang chú ý.
“A-xít dạ dày của tôi rất nghiêm trọng, bình thường đều phải ăn đồ ngọt.”
Bạch Nhuận Giang có chút nhịn không được quay sang nhìn bọn họ, cố tình phát ra âm thanh, chính thức vào đề.
“Lương Cường, trong khoảng 12:00 đến 1:00 tối nay, cậu đang ở đâu, làm gì?”
“Tôi vẫn ở trong phòng lên mạng, nghe nhạc, xem phim.”
“Có ai làm chứng không?”
“Không có.

Lạc An đi quay cảnh đêm.

Trong phòng chỉ có mình tôi, nếu nói là người làm chứng… đó là bạn trên mạng nói chuyện với tôi.”
“Trong khoảng 12:00 đến 1:00 cậu có nhìn thấy hay nghe thấy gì không?”
“Không có, tôi kéo rèm nên không nhìn thấy bên ngoài, với lại tôi đeo tai nghe, đừng nói âm thanh bên ngoài, ngay bên cạnh tôi tôi cũng không nghe thấy.”
Trong mắt Bạch Nhuận Giang thoáng xuất hiện ánh sáng lạnh, đè Lương Cường gặng hỏi, “Lương Cường, tôi chỉ hỏi cậu có nhìn thấy hay nghe thấy gì không, không có nói ở bên ngoài.

Sao cậu lại khẳng định tôi nói ở đâu?”
Trong lòng Tư Đồ khó chịu, hỏi kiểu này rõ ràng đang dẫn dụ Lương Cường.
Sau vài giây ngơ ngẩn, Lương Cường tức giận lớn tiếng với Bạch Nhuận Giang, “Là chú nói Phùng Hiểu Hàng đã chết, hắn chết trong phòng đương nhiên hỏi tôi là ở bên ngoài, sẽ không…”
“Tôi nói hắn chết trong phòng lúc nào?”
“Chú…”

“Tôi nghe nói, bởi vì vấn đề nam chính, cậu và người chết không có quan hệ tốt, tối nay trong khoảng 12:00 đến 1:00, cậu không có nhân chứng chứng minh mình ở đâu.

Động cơ, thời gian gây án đều có.”
“Làm ơn đừng vu oan người tốt! Tôi biết hắn chết trong phòng vì thấy xe cảnh sát đậu trước cửa! Âm thanh lớn như vậy không nghe được mới là lạ! Bây giờ chú nói hắn chết, có kẻ ngu cũng biết chết trong phòng!”
Bạch Nhuận Giang lạnh lùng nhìn Lương Cường, không biết sao lại đột nhiên nở nụ cười.
“Đừng kích động, chỉ cần cậu không giết người, tôi sẽ không vu oan cho cậu.

Tiểu Long, vào phòng hắn kiểm tra lịch sử lên mạng, phải làm thế nào cậu cũng rõ rồi phải không?”
Bạch Nhuận Giang còn chưa nói xong đã có một cảnh sát đeo mắt kính nhanh chân vào phòng Lương Cường.
Bạch Nhuận Giang không quan tâm tới Lương Cường như vừa đạp trúng phân nữa, chuyển mắt sang Tiễn Lạc An đang lấp đầy bao tử, câu đầu tiên đã nói, “Đồng nghiệp của cậu mới chết mà cậu còn có tâm trạng âm uống, sức chịu đựng tốt quá ha.”
Tiễn Lạc An bị ông nói vậy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ngượng ngùng đặt túi đồ ăn vặt xuống, chà hai tay vào áo choàng.
Tư Đồ nghĩ thầm, ăn nhanh tới nỗi nhai không hết mới bỏ xuống, câu này của Bạch Nhuận Giang cũng quá ác rồi.
“Dạ dày của tôi không tốt, nếu không ăn sẽ bị đau rất lâu.” Lúc nói chuyện, Tiễn Lạc An cúi đầu, hình như rất sợ cảnh sát.
“Tôi biết tối nay cậu có cảnh quay, mấy giờ cậu về?”
“Sau 12:30 một chút, lúc đó quay xong cảnh cuối, tôi mệt quá nên về trước.” Tiễn Lạc An thành thật đáp.
“Lúc về tới đây là mấy giờ?”
“Khoảng 1:00 kém.”
“Sao lâu vậy?”
“Ừ, tối nay quay ở nhà cũ, muốn tới đó cũng phải mất 30 phút.”
“Trên đường về có ai thấy cậu không?”
“Có, bảo vệ phụ trách trông cửa thấy tôi, thời gian thì tôi không rõ.”
Bạch Nhuận Giang liền tìm người đi hỏi.
Sau khi rời khỏi chỗ ở của Lương Cường và Tiễn Lạc An, liền đi tìm Tống Ngạn Đình.
Một cô gái mới sáng sớm tinh mơ xuống mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là một nhóm cảnh sát hung thần ác sát, không thét lên sợ hãi mới có vấn đề.
Tư Đồ bịt lỗ tai chờ cô hét xong mới thả.
Hạ Chấn Quốc bước tới nói sơ, cô gái mới để bọn họ vào trong.
Cô bé này không phải Tống Ngạn Đình, chờ cô đi gọi Tống Ngạn Đình xuống, vừa nghe Phùng Hiểu Hàng đã chết, Tống Ngạn Đình trợn to mắt bất động như một bức tượng, đợi kinh ngạc qua đi, cô che miệng khóc nức nở.
Bạch Nhuận Giang trông có vẻ không có tâm trạng an ủi cô, trực tiếp hỏi.
“Tối nay cô từng qua chỗ của người chết, lúc đó mấy giờ?”
“Khoảng 21:30.”
Tư Đồ lại đánh một dấu chấm hỏi trong lòng.
“Nhưng bảo vệ nói nhìn thấy cô vào lúc 11:00.” Bạch Nhuận Giang không nhanh không chậm hỏi.
“11:00? Lúc đó tôi đang ngủ mà.

Tôi qua chỗ của Hiểu Hàng có Phương Phương đi cùng, 22:00 thì về tới đây, tôi sửa soạn xong thì đi ngủ, lúc đó khoảng 11:00 kém, không có sai.”
Ánh mắt của Bạch Nhuận Giang chuyển sang Phương Phương ngồi bên cạnh, Phương Phương nói với ông không có sai.
Cô gái vào phòng của Phùng Hiểu Hàng vào lúc 11:00 là ai? Tư Đồ nghĩ tới vợ của Vương lão tam.
Ở lại phòng của Tống Ngạn Đình không lâu, chờ mọi người đi ra, Bạch Nhuận Giang nói với Hạ Chấn Quốc, “Bây giờ là 6:40, cho cậu một tiếng, tập trung mọi người trong phòng họp của sơn trang.

Quản lý Thân, trước 7:40 anh cũng phải tìm toàn bộ những người phụ trách tuần tra và ở lại sơn trang đến phòng họp.”
Tư Đồ càng ngày càng không thích người này, cách phá án quá độc đoán, quá xúc phạm, thậm chí còn quá bừa bãi! Trách không được lại nói người này trắng đen đều chơi, quả nhiên có vài phần tác phong của hắc đạo.
Đầu quỷ nói với mình phải để ý cái người “Thà giết lầm còn hơn bỏ sót” này, quả nhiên không sai.
Tư Đồ vốn thừa dịp này về tìm Lâm Diêu, ai ngờ Bạch Nhuận Giang lại kêu tới phòng làm việc của Thân Vệ Bình! Tư Đồ tính toán, lúc này chắc Lâm Diêu đang ở đó, nếu như đụng nhau thì phiền phức rồi.

Lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Diêu, nói một tiếng, Bạch Nhuận Giang lại tới chỗ của hắn.

Tư Đồ biết ông cố ý, ngạc nhiên với trực giác của ông.
Có Bạch Nhuận Giang bên cạnh, Tư Đồ không thể muốn làm gì thì làm.

Điện thoại bên kia vang lên giọng nói của Lâm Diêu.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Tôi đang lo cậu ngủ chưa, tôi không mang chìa khóa, đừng khóa cửa nha.”
Lâm Diêu trầm mặc hồi lâu.
“Bên cạnh anh có người, không tiện nói?”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi biết sai rồi.

Không dám đánh thức cậu cho nên mới gọi điện thoại nè.”
Lâm Diêu biết có người đang canh Tư Đồ.
“Tôi đã tới phòng làm việc của Thân Vệ Bình, giống như anh dự đoán, bức thư đe dọa thứ sáu đặt dưới chậu hoa.”
“Vụ án này không phải việc của cậu, suy nghĩ làm gì! Nghỉ phép mà, đừng có mắc bệnh nghề nghiệp nữa, ngủ đi đó, tôi về mà thấy cậu chưa ngủ, tôi sẽ đánh vào mông cậu!”
“Tư Đồ, tên chết tiệt, chờ tôi về rồi tính sổ với anh!”
Tư Đồ cúp điện thoại, trong lòng biết rõ Lâm Diêu đã biết nên làm thế nào.

Xoay đầu thấy ánh mắt kì lạ của Bạch Nhuận Giang, giả vờ cười thẹn thùng.
Mọi người vào phòng làm việc của Thân Vệ Bình, lòng Tư Đồ thì đặt ở chậu hoa trên cửa sổ, mắt thì nhìn đi chỗ khác.

Bạch Nhuận Giang ra lệnh cho mọi người lục soát, không lâu sau ông bảo mọi người rời khỏi.
Trước khi đi, Tư Đồ thoáng nhìn qua chậu hoa ở cửa sổ, đã bị dịch chuyển… Hắn cũng không nhận ra, kiểu lục soát trải thảm này của Bạch Nhuận Giang sẽ tìm không ra thư đe dọa, mà Bạch Nhuận Giang cũng không nói ra, chỉ biết ông đang đề phòng mình.
Mọi người vào phòng họp vào lúc 7:30, Bạch Nhuận Giang chờ đoàn phim và người của sơn trang tới cũng gần 8:00.
Người trong đoàn phim hoàn toàn không tin nổi Phùng Hiểu Hàng đã chết, có người còn đang oán hận mới sáng sớm đã gọi tới đây.

Người của sơn trang lại rất bình tĩnh, thấy quản lý của mình ở đây, cũng sẽ không nói mấy lời khó nghe.
Bạch Nhuận Giang bước tới phía trước, lớn tiếng nói, “Sớm như vậy đã gọi mọi người tới đây, thành thật xin lỗi, bây giờ tôi có vài chuyện cần mọi người giúp đỡ.

Tôi họ Bạch, là đại đội trưởng ở cảnh cục huyện, những người này là đồng nghiệp của tôi, cậu cao to đứng phía sau là thám tử do quản lý Thân mời tới, Tư Đồ Thiên Dạ, còn người đi cùng hắn họ Lâm, là cảnh sát, bây giờ có cảnh sát chúng tôi tiếp nhận sự việc, bọn họ cũng có thể an tâm hưởng thụ ngày nghỉ.”
Ông vừa nói xong, Tư Đồ liền phát lửa trong lòng! Chưa gì đã mau chóng tiết lộ thân phận của hắn, sự việc sau này sẽ rất khó xử lý! Hơn nữa ý đồ của ông còn rất rõ ràng là đang cảnh cáo Tư Đồ, từ giờ về sau lo mà nghỉ phép đi.
Bạch Nhuận Giang không nhìn sắc mặt của Tư Đồ, nói tiếp, “Những bảo an tôi đã hỏi tối qua, mời đứng lên.”
Dứt lời liền có vài người đứng dậy.
“Tống Ngạn Đình, cô cũng đứng lên.”
Tống Ngạn Đình khóc tới đỏ mắt, đứng dậy.
“Các cậu nhìn cô ta một lát, có phải là người vào phòng của Phùng Hiểu Hàng vào lúc 11:00 không?”
Câu hỏi của Bạch Nhuận Giang làm Tư Đồ khó chịu, tâm nghi ngờ của người này quá nặng!
Mấy bảo an nhìn Tống Ngạn Đình cả buổi đều lắc đầu, một người trong đó nói, “Gần giống, dáng người, đặc biệt là tóc.

Tối quá không nhìn rõ mặt, nhưng tóc thì dài cỡ này.


Dáng người cũng giống.”
Bạch Nhuận Giang không tỏ gì ra mặt, ông bảo bọn họ ngồi xuống, bắt đầu đặt câu hỏi cho mọi người.
“Người bên đoàn phim nghe rõ câu hỏi, lần cuối nhìn thấy người chết vào lúc mấy giờ?”
Sau khi hỏi xong, cũng không có mấy người trả lời, nhưng cũng như Tư Đồ nghĩ, người cuối cùng nhìn thấy Phùng Hiểu Hàng là Tống Ngạn Đình.

Mà Tống Ngạn Đình rời khỏi vào lúc 22:00, còn cô gái xuất hiện vào lúc 23:00 là ai?
“Người bên sơn trang nghe rõ câu hỏi, tối qua có ai phát hiện người lạ hay người khả nghi nào không?” Bạch Nhuận Giang hỏi câu thứ ba.
Người trong sơn trang đều nói không thấy, Tư Đồ thấy biểu tình của Bạch Nhuận Giang âm trầm đi nhiều.
“Bây giờ tôi muốn đoàn phim trả lời, người chết từng có tranh chấp với ai?” Câu hỏi thứ tư.
Cái này như mở nắp nồi!
Đầu tiên là chuyện Tống Ngạn Đình cào Phùng Hiểu Hàng, sau đó là Lương Cường tranh giành vai nam chính.
Lương Cường vừa nghe có người kéo hắn ra, lập tức phát hỏa, đứng dậy hô, “Mấy người bớt nhiều chuyện đi! Người tranh chấp với Phùng Hiểu Hàng cũng đâu có ít! Hồ Thành, chẳng phải vì Tống Ngạn Đình mà hai người cãi nhau mấy ngày sao, còn có Hạ Tĩnh, cô dán sát hắn mà người ta không muốn, thiếu điều muốn náo loạn! Còn Đằng Soái nữa, lúc quay Phùng Hiểu Hàng tự ý sửa lời thoại, hại cậu bị đạo diễn mắng, sau đó còn đánh nhau nữa?”
“Ai nói tôi dán sát hắn?”
“Tôi và Tống Ngạn Đình không có gì hết!”
“Anh thấy chúng tôi đánh nhau sao?”
Nơi nào có người nơi đó sẽ có mâu thuẫn, khuyết điểm của một người sẽ dễ bị chú ý hơn là ưu điểm.
Bạch Nhuận Giang dễ dàng làm nửa số người trong căn phòng xảy ra mâu thuẫn tranh chấp.

Còn ông thì đứng bên ngoài lạnh lùng quan sát.
Tư Đồ không phải không rõ ông muốn thấy gì từ những người này, nhưng luôn cảm thấy sự mong muốn của người này đã vượt quá suy đoán của hắn, cặp mắt như chim ưng đang cất giấu gì đó không thấy rõ.
Bạch Nhuận Giang để bọn họ tùy ý cãi nhau, ba mươi phút sau, nếu Hạ Chấn Quốc không ngăn cản, không biết sẽ còn kéo dài bao lâu.
Chờ mọi người bình tĩnh lại, Bạch Nhuận Giang thấp giọng nói gì đó với cảnh viên bên cạnh, để mọi người ra về.
Chờ mọi người rời khỏi phòng họp, Bạch Nhuận Giang nhiệt tình cầm tay Tư Đồ, nói hắn đã giúp rất nhiều, về phòng nghỉ ngơi đi.

Ngụ ý, cậu có thể đi rồi.
Tư Đồ vẫn giữ thái độ bình thường nói hẹn gặp lại, rời khỏi khu làm việc chạy về phòng nghỉ.
Mở cửa ra đã thấy Lâm Diêu ngồi ở phòng khách, cầm điện thoại cau mày.
Thấy cái tên phiền phức đã quay lại, ánh mắt thì nhìn xem thường, nhưng tay lại đưa ly cà phê nóng vạch trần thấp thỏm trong lòng hắn.
“Nóng quá!” Tư Đồ nhấp môi, kêu lên.
“Lúc anh gọi cho tôi, bọn họ đang ở kế bên?” Lâm Diêu chờ Tư Đồ ngồi xuống đối diện, lên tiếng hỏi.
“Ngay bên cạnh.

Bạch Nhuận Giang để tôi đi theo, chính là muốn bóc lột sức của chúng ta, ông ta đã sớm nghĩ trong tay chúng ta có manh mối khác.

Từ lúc tôi kêu cậu về, ông ta đã đề phòng tôi.

Lúc đó ông ta nói muốn tới phòng làm việc của quản lý Thân nên tôi sợ đụng phải cậu.”
Lâm Diêu nhìn đồng hồ, nói, “Sau khi anh gọi cho tôi, tôi còn chưa dám hơ lửa lá thư, không biết bên trên viết cái gì.”
“Họ Bạch kia căn bản còn nhắc tới chúng ta, ông ta đã làm tôi game over.”
“Đây là chuyện chúng ta đã đoán trước được, không nhắc tới chuyện tôi là người từ bên ngoài tới.

Chí ít thân phận thám tử của anh cũng đủ làm ông ta sinh ra ngăn cách.

Mặc dù tôi cũng là cảnh sát, nhưng đối với bọn họ mà nói, giống như anh, đều là ‘người ngoài’, cường long không áp bức đầu rắn, nếu chúng ta muốn nhúng tay vào vụ này, làm gì cũng phải cẩn thận, dù sao cũng là địa bàn của người ta.”
“Tiểu Diêu, theo lý thuyết, đây là việc của tôi, cậu là cảnh sát, lỡ có xung đột gì với Bạch Nhuận Giang…”
“Được rồi, tôi có tình nguyện hay không thì đều vướng vô rồi.

Từ thư đe dọa tới người bị hại, tôi đều đã thấy, giờ anh muốn tôi buông chí ít cũng phải cho tôi một lý do.


Bây giờ không có thời gian khoa môi múa mép, tôi phải vào thành phố, đi lẫn về mất bốn tiếng.

Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
“Cậu đi tìm chỗ xét nghiệm?”
“Anh cho tôi một vấn đề quá khó mà! Ở đây không quen ai biết tìm ai đây? Tôi gọi cho Đường Sóc, cậu ấy ngồi máy bay tới đây, tôi đưa đồ cho cậu ấy rồi về.”
Nói xong, liền cầm ly cà phê lên uống một ngụm, lấy tay lau miệng, cử chỉ hào phóng lại làm người ta thấy thật xinh đẹp còn mang theo phong tình.
Tư Đồ nhìn hắn, chỉ là một cái chớp mắt, nhưng trong lòng Tư Đồ lại rõ ràng rất nhiều chuyện.
Hắn buông ly cà phê trong tay.

Phòng khách yên tĩnh, Lâm Diêu nghe tiếng bước chân của hắn đến gần, dừng lại ở khoảng cách thân mật, vươn bàn tay vuốt mái tóc mềm mại của Lâm Diêu.
“Đừng đi, đưa cho Bạch Nhuận Giang đi.”
Lâm Diêu có chút bất ngờ nhìn hắn.
“Tại sao?”
“Chúng ta mặc kệ vụ này đi.

Tôi muốn cùng cậu nghỉ phép, thấy Bạch Nhuận Giang có thể làm được, không có chúng ta cũng có thể phá án.

Cậu khó có được ngày nghỉ, chúng ta tội tình gì dây vào.”
“Tư Đồ, đây là ủy thác của anh, anh muốn bỏ giữa chừng?” Lâm Diêu không nghĩ ra.
“Không phải bỏ giữa chừng… Tình hình bây giờ xem ra, chúng ta trên cơ bản là người dư thừa, không giống như ở nhà, muốn tìm manh mối tư liệu thì dễ như trở bàn tay, Bạch Nhuận Giang không có khả năng mở đèn xanh cho chúng ta, làm không tốt sẽ gặp phiền phức.

Tiểu Diêu, lần này tôi thật sự muốn mời cậu tới nghỉ phép giải sầu, không chỉ có cậu lâu lắm mới có thời gian mà cả tôi cũng vậy.

Tôi không muốn cứ sau mỗi vụ án lại có vài việc, tôi không thể ở lại lâu.”
Câu nói của Tư Đồ làm Lâm Diêu động tâm, hắn nghĩ tới “có vài việc” mà Tư Đồ nói, có lẽ không như mình nghĩ, nếu nói vậy rồi mình có nên thẳng thắn một chút không? Bao nhiêu lâu nay cứ ‘có vài việc’ làm bận rộn không có thời gian suy nghĩ, chờ có thời gian rồi, người cũng không thấy đâu.
Trước mắt, Tư Đồ nói mấy câu không rõ nghĩa, Lâm Diêu không phải đồ ngốc, hắn rõ Tư Đồ có dụng ý.
Đúng vậy, cứ luôn là như thế, chẳng lẽ cứ mập mờ thế này cho tới lúc bạc đầu? Quan trọng nhất là, Lâm Diêu có vẻ đã rõ vị trí của Tư Đồ trong tim hắn.
Chuyện này giống như lớp cửa giấy ngăn cách phòng trong và phòng ngoài vậy, phá cửa giấy rồi, cũng chính là lúc “A, thì ra là thế”.
“Còn bên quản lý Thân thì sao?” Giọng nói của Lâm Diêu cũng mềm xuống.
“Dù sao vẫn chưa nhận tiền, chuyện chúng ta làm rồi thì coi như miễn phí tặng cho chú ấy.

Sau này có cảnh sát lo, chú ấy cũng yên tâm rồi.” Nói tim không ấm là đang tự lừa mình, lần đầu tiên Lâm Diêu có cảm giác mình được che chở và coi trọng.
Hắn vì mình mà đồng ý từ bỏ công việc, mặc dù không thể nói rõ đây là chuyện quan trọng cỡ nào nhưng cũng đủ để Lâm Diêu nhìn Tư Đồ với cặp mắt khác xưa.
“Nhưng tôi kêu Tiểu Đường tới rồi.”
“Chúng ta đi đón cậu ấy, để cậu ấy ở chơi mấy bữa.

Người ta không ngại cực khổ chạy tới đây, cũng không thể để người ta tay không đi về.

Tuy rằng không thể có cuộc sống hai người, nhưng chỉ cần cậu có tâm trạng vui vẻ, thì tôi cũng vui.

Nếu cậu không thích ở đây, chúng ta có thể đổi chỗ.”
Nên đối xử thế nào với người này đây? Lâm Diêu suy tư, câu nói mập mờ nhưng không có ý đùa giỡn, sự săn sóc chân thành chiếm hơn phân nửa, hắn suy nghĩ cho mình là từ thật tâm không có tạp chất.
Lâm Diêu đang chìm trong cảm động, Tư Đồ đột nhiên tới gần, ba phần tươi cười, bảy phần không đàng hoàng hỏi, “Có thích anh không?”
Tên chết tiệt, chưa đầy ba phút đã lộ bản sắc!
“Á! Tiểu Diêu… sao lại đánh tôi?”
“Tại tôi muốn đánh!”
Hết chương 5.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!