Vụ án thứ 3: Người cố chấp.
Chương 18
Thấy người đỡ mình là Tiễn Lạc An, Lâm Diêu hoảng hốt một chút rồi mỉm cười.
“Cám ơn.” Nói lời cám ơn đơn giản, Lâm Diêu đứng dậy.
“Lâm cảnh quan, nguy hiểm lắm đó.” Giọng nói của Tiễn Lạc An nhu hòa.
“Không sao, tôi quen rồi.”
“Quen nhảy tường?” Đây vốn là một câu nói đùa, nhưng từ miệng của Tiễn Lạc An nói ra lại khiến người ta có cảm giác bị nghi ngờ.
“Còn anh, sao lại ở đây, không đi quay sao?”
“Hôm nay tôi không có cảnh quay, nghỉ ngơi một ngày nên ra ngoài đi dạo một chút.

Không làm lỡ thời gian của cậu, gặp lại sau.” Tiễn Lạc An vô cùng sảng khoái bước đi, cũng không đả động hỏi Lâm Diêu ở đây làm gì.
Nhìn Tiễn Lạc An bước đi có chút mất tự nhiên, liền nghĩ tới trong đêm xảy ra vụ án hắn bị trật chân, Lâm Diêu mở miệng gọi một tiếng.
“Sao thế?” Tiễn Lạc An dừng bước, xoay đầu nhìn Lâm Diêu mỉm cười.
Không thể không thừa nhận, xem như Lâm Diêu là một người lạnh lùng, nhưng lúc đối mặt với Tiễn Lạc An mỉm cười ôn hòa, hắn cũng có hơi ngẩn người.
“Chân của anh đã đỡ hơn chưa?”
“Bác sĩ nói còn phải một tuần nữa, tôi bị cận thị nên tối đi dễ bị té.

Làm cậu chê cười.”
“Không, anh đi chậm thôi.”
Tiễn Lạc An gật đầu, xoay người đi.
Sau khi Tiển Lạc An rời đi, Lâm Diêu nhận ra cảm giác có chút bực dọc đột nhiên biến mất.
Không có tâm trạng bận tâm đ ến cảm giác, cúi đầu nhìn bụi cây dưới đất.
Phát hiện lúc nãy mình trượt chân cũng sẽ làm hư vài cây, những cái cây bị đạp ngã hướng về phía bức tường khu nhà mới.
Đứng dưới bức tường, Lâm Diêu chạy lấy đà, bây giờ hắn đã mất sức giữ chặt thành tường.
Hai tay cố sức, chân đạp lên mặt tường trơn tuột, chờ ngồi lên được rồi, Lâm Diêu thở hồng hộc.

Sau đó, hắn nhìn thấy tình trạng bên trong khu nhà mới, cách đó không xa là nơi ở của Lương Cường và Tiễn Lạc An.
Lâm Diêu đánh dấu hỏi trong lòng.
Nếu hung thủ có thể né được bụi cây nhảy vào khu nhà mới, nhất định sẽ trốn trong khu vực của Tiễn Lạc An… Lúc nãy nói chuyện với Tiễn Lạc An, đáng lẽ phải hỏi nhiều một chút.
Lúc về tới phòng thì không thấy Tư Đồ đâu.
Lâm Diêu nghĩ tới vấn đề của Trương Ny và Liễu Thục Tuệ, quan hệ giữa hai người là như thế nào? Có đúng như Tư Đồ nói không… Không thể, Trương Ny không giống loại người có tính hướng khác dị tính.

Nghĩ tới đây Lâm Diêu vẫn có mấy phần tự tin, thích đồng tính thì đồng loại chỉ cần liếc mắt là nhìn ra! Mặc kệ đối phương là nam hay nữ.
Lâm Diêu đã biết tính hướng của mình từ hồi học cấp ba, hắn không có cảm giác với con gái, hắn không nói với bất kì ai, cũng không cố tình giấu diếm, người bên cạnh cũng không làm hắn có hứng thú.

Cho nên, ở thuở thiếu thời, Lâm Diêu chẳng xem tình yêu là gì.
Chờ vào học trường cảnh sát, thư tình của con gái gửi tới như tuyết rơi ngày đông, Lâm Diêu khi đó là một người lạnh lùng.

Bốn năm bình lặng trôi qua, không nghĩ tới lúc làm việc, vào xã hội lại có vài người đàn ông đến tìm tới cửa.


Lâm Diêu vẫn lạnh nhạt, với lại không có hứng thú với những người đó, đơn giản tỏ ra vô tình lạnh lùng, khiến cho người trong cảnh cục đều biết hắn không chỉ có tính khí nóng nảy, miệng lưỡi ác độc, mà còn là một người đồng tính không dễ gì đụng vào.
Lâm Diêu không thích bị người ta chỉ trỏ, ngược lại hắn chỉ thích xem hồ sơ vụ án, vùi đầu trong phòng tài liệu như con mọt.

Tổ trọng án có rất nhiều người tài, thiếu đi hắn cũng chẳng sao.

Bởi vậy, Lâm Diêu dần dần bất hòa với mọi người, trong mắt mọi người hắn là một người trầm lặng, quái gở, thậm chí là cao ngạo.

Thật ra, chỉ có những người già làng trong tổ như Cát Đông Minh và Đàm Ninh mới biết, Lâm Diêu không phải người như vậy.
Đang suy nghĩ miên man, Lâm Diêu lại nghe thấy tiếng chuông trong túi vang lên.
Vừa bắt máy, giọng của Tư Đồ xuyên thẳng vào tai.
“Tiểu Diêu, em đang ở trong phòng?”
“Ừ.”
“Mau đi đi, Bạch Nhuận Giang tới, bây giờ không nên đối mặt với ông ta.”
“Khoan đã, sao anh biết Bạch Nhuận Giang tới?”
“Anh ở cửa chính nhìn thấy, xe của bọn họ đi về phía khu chúng ta.”
“Tư Đồ, tôi không đi được, ông ta không phải vô duyên vô cớ tới đây, chí ít chúng ta cũng phải biết ông ta làm gì!”
“Chồn đi chúc tết gà thì có gì tốt lành, anh sợ hắn tra được gì về chúng ta.”
“Bây giờ anh không thể gặp ông ta, nhưng tôi thì được.

Cho dù thế nào, tôi cũng là cảnh sát, ông ta không làm gì tôi được.”
Tư Đồ ở đầu dây bên kia trầm mặc, lúc này, Lâm Diêu đã nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát.
“Tới rồi, không nói nữa.”
Bên này vừa cúp điện thoại, mắt đã thấy Bạch Nhuận Giang mặc cảnh phục xuống xe cùng hai người khác, đi về phía này.
Lúc mở cửa, Bạch Nhuận Giang đã gõ hồi lâu, thấy Lâm Diêu lạnh lùng, vẻ mặt ông chẳng hề che giấu nét không vui.
“Bạch cảnh quan, tới chơi à?” Lâm Diêu cười ha hả.
“Tới xem một chút, có vài việc muốn nói.”
“Mời vào.”
Lâm Diêu tránh đường để mấy người họ vào trong, Bạch Nhuận Giang bắt đầu đánh giá xung quanh.
“Tư Đồ đâu?”
“Ra ngoài rồi.”
“Đi đâu? Tôi còn chuyện muốn hỏi hắn.”
“Đi dạo thôi, trong phòng ngột ngạt quá.”
Bạch Nhuận Giang ở trong phòng đi 360 độ, lúc này mới ngồi xuống đối diện Lâm Diêu.
“Lâm cảnh quan, tổ trưởng Cát nhờ tôi nói, khó khi nào có được ngày nghỉ, đừng nên lãng phí.”
Lâm Diêu hừ lạnh trong lòng, biết trước ông ta đã điều tra thân phận của mình, tổ trưởng tiểu hồ ly nhà mình làm gì có tâm tư quan tâm mình làm cái gì, câu này chỉ e là do Bạch Nhuận Giang tự nói.
“Tổ trưởng của chúng tôi rất quan tâm cấp dưới.

Bạch cảnh quan, chú tới đây chắc chắn không chỉ nói lời này với tôi đi?”
“Tôi nghe nói, dạo này cậu và Tư Đồ rất sôi nổi trong sơn trang.”
“Đúng là quen biết không ít bạn.”
“Làm quen bạn bè là chuyện tốt, nhưng nếu mang dã tâm của Tư Mã Chiêu (*) vậy thì đừng bàn tiếp nữa.”
(*) Câu đầy đủ: Dã tâm của Tư Mã Chiêu người người đều rõ, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.

“Lời này của chú sai rồi.

Cho dù tôi có suy nghĩ khác nhưng ở đây thì đào được gì?”
Bạch Nhuận Giang nhìn thấy trong mắt Lâm Diêu có hàn ý sinh động.
“Lâm cảnh quan, cậu cũng biết nguyên tắc, nơi này không phải chỗ cậu có quyền can thiệp.

Chúng tôi có cách làm việc của mình, cậu gây rất nhiều phiền phức cho chúng tôi, cậu và Tư Đồ ở đây cào lung tung lên, làm chúng tôi rất đau đầu.”
“Đau đầu thì tìm bác sĩ, ở chỗ của tôi không có bán thuốc giảm đau.”
“Hừ, đừng tưởng là tôi không biết gì.

Tối hôm đó vào phòng của tôi chính là một trong các cậu! Cậu cảnh sát họ Đường kia mới ngày thứ hai đã về, mục đích của các cậu là kết quả báo cáo khám nghiệm, có kẻ ngu cũng biết.

Tôi vốn cho rằng, các cậu chỉ điều tra vụ án, nên tôi mắt nhắm mắt mở, nhưng các cậu lại quá đáng, nếu tôi muốn, hoàn toàn có thể thông qua con đường quang minh chính đại tiễn các cậu đi! Các cậu tự mình hiểu lấy, đừng phạm thêm một sai lầm nào nữa.”
Lâm Diêu cũng không muốn giấu tâm trạng thật của mình nữa, hắn chán ghét nhìn Bạch Nhuận Giang.
“Tôi còn tưởng là ai, Bạch cảnh quan, thừa dịp tôi không có ở đây lại tới ăn hiếp người của tôi, dù sao chú cũng phải chào hỏi tôi một tiếng chứ.” Tư Đồ đột nhiên đẩy cửa vào, oanh oanh liệt liệt đi tới trước mặt mọi người, trông vô cùng nanh nọc.
Kẻ thù gặp nhau thì đỏ mắt là thế nào? Tâm trạng của Bạch Nhuận Giang chính là câu nói đó! Tuy rằng Tư Đồ căn bản không phải kẻ thù của ông, nhưng trong lòng ông đã sớm ghi hận hắn!
Tư Đồ đột nhiên tham dự, làm Lâm Diêu dở khóc dở cười, cái gì mà ‘người của tôi’? Tên chết tiệt, đúng là không biết ngại ngùng là gì.
Tư Đồ bước tới chỗ Lâm Diêu, kéo tay hắn tới bên người, gần như là ôm vào lòng, xoay người nói với Bạch Nhuận Giang, “Tôi sẽ không giữ mọi người lại ăn cơm, tối qua ngủ không ngon, hai chúng tôi lên lầu nghỉ ngơi, nếu mọi người không bằng lòng thì ngồi đây chơi, nhưng mà phải nói trước, nói không chừng chúng tôi sẽ ngủ tới mấy tiếng.”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tư Đồ làm Bạch Nhuận Giang cười lạnh.
“Tối qua ngủ không ngon, e là vì dạo chơi sơn trang cả đêm đi?”
“Chuyện này chú cũng hỏi thăm, buổi tối chúng tôi có thể làm gì, chỉ cần một chiếc giường cũng đủ chơi tới sáng rồi.

Đi Tiểu Diêu, bổ sung giấc ngủ, buổi tối anh đưa em đi chơi.” Nói xong, mặc kệ Bạch Nhuận Giang có biểu tình gì, Tư Đồ kéo tay cái người đang mắng chửi trong lòng đi một mạch lên lầu.
Vào phòng, Lâm Diêu rất nhanh đã nghe thấy tiếng Bạch Nhuận Giang đóng cửa như muốn phá banh, bỏ đi.
“Tiểu Diêu, ui da! Sao em đánh anh?” Còn không chờ Tư Đồ lên tiếng, Lâm Diêu đã ra sức dùng khuỷu tay thụi một cái vào bụng Tư Đồ.
“Hôm nay không tính với anh, sau này mà để tôi nghe thấy mấy câu ba láp ba xàm đó nữa, tôi sẽ làm anh khắc sâu cái gì gọi là mặt u ám của tôi!”
Tư Đồ cười khổ.
“Chẳng phải là vì muốn mau chóng thoát khỏi họ Bạch đó sao, sau này sẽ không nói nữa.”
Nhìn đầu hắn đổ mồ hôi, mới biết mình ra tay không nhẹ, trong lòng có chút đau đau.
“Chẳng phải đã kêu anh đừng về à?” Lâm Diêu ngồi xuống giường, nói.
“Không đùa nữa, anh có thể để em đấu một mình với họ Bạch đó sao?”
Trong lòng nhất thời ấm hơn nhiều.
“Tư Đồ, anh nói xem Bạch Nhuận Giang rốt cuộc đang làm gì?”
“Không rõ lắm, chắc là cản chúng ta.”
“Không giống, trông như muốn đuổi chúng ta đi, thái độ cũng đỡ hơn lúc đầu nhiều.”
“Đó là tới thăm dò.”
“Vậy thì quá thực tế.

Nhưng mà sao hôm nay mới tới, trước đây lại không đến?”
“Anh cũng thấy lạ, sao hôm nay đột nhiên chạy tới đây? Thôi đừng nghĩ, nội vụ án thôi đã làm chúng ta đau đầu, còn phải nghĩ về ông ta nữa.”

“Nói cũng phải, nếu Bạch Nhuận Giang có động tay chân vào hồ sơ, chúng ta cũng có thể tra ra, bây giờ không nên đá chọi đá với ông ta.”
Nhìn Tư Đồ vẫn còn đang xoa bụng, Lâm Diêu tùy tiện hỏi một câu, “Đau lắm hả?”
“Anh biết em sẽ đau lòng mà ~”
Lâm Diêu nghĩ, nhìn thằng cha này cười đúng là muốn đánh quá mà!
Buổi chiều, bọn họ ngồi trong phòng ăn cơm, Lâm Diêu mới xoay người đi, Tư Đồ đã biến mất.
Trong phòng khách, Lâm Diêu cô đơn một mình, ngồi thở dài.
Còn bên Tư Đồ, sau khi chạy ra ngoài, hắn chủ động ra trận, đi về phía trường quay.
Ở trường quay đang chuẩn bị bối cảnh, thừa dịp này, Tư Đồ như có như không đi tới ngồi xuống cạnh trợ lý của Trương Ny.
Trợ lý thấy Tư Đồ liền lấy đồ đặt trên ghế bỏ xuống dưới.
“Ít khi nào thấy cậu tới đây xem.”
Tư Đồ rất muốn hỏi, có phải người ở đây lúc nào cũng vậy không, nói chuyện như đã quen biết lâu năm lắm rồi.
“Chỉ tùy tiện tới xem, mọi người trông rất cực khổ.”
“Quay phim là vậy mà, ai cũng nghĩ chúng tôi rất náo nhiệt, thật ra thời gian chịu khổ rất dài.

Bây giờ là còn đỡ đó, chứ quay đêm là mặt ai cũng xanh mét hết cả.”
Tư Đồ cố tình mỉm cười mê hoặc, “Chị rất khéo nói.”
“Phải, haha, tôi còn kém xa cô bé, cô bé nói năng rất giỏi.

Chờ lát quay xong, cô bé qua kể chuyện hài cho cậu nghe, bảo đảm cậu cười không dừng được, nhưng mà tôi nghĩ, nếu Lâm cảnh quan tới xem, nó sẽ vui hơn.”
Câu này có ý gì? Tư Đồ khó chịu trong lòng.
“Tôi nghe Tiểu Diêu nói, chị còn muốn giúp Trương Ny dặn bữa sáng, trợ lý cũng quản mấy việc nhỏ nhặt này sao?”
“Tại sao lại là việc nhỏ nhặt? Mỗi món ăn của cô bé đều phải có đủ dinh dưỡng.

Nếu không có tôi quản lý, cô bé đã sớm béo ra.”
“Mỗi ngày đều phải dặn?”
“Cũng không phải, trên cơ bản là ba bốn ngày dặn một lần.

Trước khi dặn còn phải thương lượng với cô bé, nếu nó không thích ăn thì tôi phải đổi món khác.”
“Tối hôm đó, cô ở trước cửa nhà ăn chờ Trương Ny là vì muốn thương lượng sáng mai ăn món gì? Trễ vậy cũng chờ?”
“Tối hôm đó?”
“Tiểu Diêu nói với tôi, tối hôm xảy ra vụ án.”
“À hôm đó.

Tối đó tôi nên tới nhà ăn sớm hơn, kết quả ngủ quên, chờ tôi tới thì thấy cô bé về.

Dù sao nó cũng muốn đi ăn nên tôi để nó vào tự dặn.”
“Lúc đó khoảng 23:30 đi, trên đường có gặp ai kì lạ không?”
“Không có.

Cô bé vào nhà ăn, tôi chỉ về một mình, trên đường về cũng không gặp ai.”
“Trương Ny về phòng lúc mấy giờ?”
Trợ lý nhìn Tư Đồ, trong mắt lộ vẻ đề phòng.
“Cậu nói câu này là có ý gì? Tôi nói cho cậu biết, Lâm cảnh quan rất để ý cô bé, nếu cậu có ý xấu gì với nó, trước hết phải hỏi Lâm cảnh quan có đồng ý hay không!”
Tư Đồ không thích người này, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười.
“Tôi không có bất kì suy nghĩ gì về cô bé nhà chị! Không nghi ngờ cô ta, cũng chẳng có hứng thú với cô ta, chị trả lời vấn đề của tôi, xem như rửa sạch hiềm nghi.”
“Cô bé có hiềm nghi gì?”
Nhìn nét mặt trợ lý hơi giận, hắn mỉm cười như có thâm ý, nói nhỏ vào lỗ tai cô, trợ lý lập tức kinh sợ nhìn Tư Đồ.

Hơn nửa ngày mới nói, “Cậu… Sao cậu biết?”

“Vô tình thôi.”
Trợ lý thở hồng hộc nhìn Tư Đồ, xoay đầu nhìn Trương Ny đang trang điểm, cô kéo tay Tư Đồ đi ra ngoài!
Sắc trời dần tối, Tư Đồ huýt sáo đi về phòng, từ xa đã thấy bóng dáng Tiểu Diêu nhỏ bé nhà hắn đang đứng chờ trước cửa, trong lòng ngọt ngào nói không nên lời.
Chờ Tư Đồ dừng lại trước mặt Lâm Diêu, hắn giơ hai tay cười hì hì nói, “Ôm cái nà ~”
“Đi chết đi!”
Vào phòng khách, sắc mặt Lâm Diêu tuy không tốt, nhưng lại cầm ly trà Cầm Tâm đã chuẩn bị trước, nhét vào tay Tư Đồ, quan tâm trong im lặng làm Tư Đồ nhịn không được, hôn trộm vào môi Lâm Diêu một cái.
“Anh đứng đắn giùm tôi một chút!” Người nói đỏ mặt nhưng không có ý gì.
“Anh nói cho tôi biết hôm nay tra được cái gì đi.” Lâm Diêu không cười nữa, hỏi Tư Đồ.
“Không có gì.

Hỏi mấy người ở trường quay, có không ít người nói nhìn thấy Trương Ny.

Nhưng mà, sau khi nghỉ ngơi, bọn họ nói chỉ biết cô ta ở đó, nhưng không thấy người.”
“Nghĩa là sao? Không thấy người sao biết có ở đó?” Lâm Diêu không hiểu.
“Anh cũng hỏi vậy.

Bọn họ đều nói, tuy không thấy người, nhưng luôn cảm giác có giọng của cô ta ở bên tai, hoặc là thấy cái bóng lướt qua.”
Lâm Diêu nhìn Tư Đồ, lúc nói chuyện biểu tình rất lạnh nhạt, “Anh đều hỏi hết?”
Tư Đồ không trả lời ngay, hớp một ngụm trà Cầm Tâm, rồi đặt ly trà xuống, “Cũng không phải tất cả.”
Lâm Diêu không nói gì, trong mắt hiện ra một vẻ mất mát không rõ.
“Ăn cơm đi.

Lát nữa tôi còn định đi tìm Thân Vệ Bình hỏi chút chuyện.” Nói xong Lâm Diêu đứng lên nhưng lại bị Tư Đồ nắm tay kéo lại.
“Anh muốn gì?” Lâm Diêu không hiểu nhìn Tư Đồ, Tư Đồ không có ánh mắt say đắm khi tiếp xúc thân mật với hắn như trước đây, cũng không có vẻ gì là không đàng hoàng.

Biểu tình cười như không cười, Lâm Diêu nhìn không hiểu lắm.
“Tiểu Diêu, em đang suy nghĩ điều gì?” Giọng nói của Tư Đồ trầm thấp, nghe không ra có màu tình cảm.
“Nghĩ về vụ án.” Lâm Diêu không rối, trả lời rất bình tĩnh.
“Anh thấy em có tâm sự.”
“Tại sao?”
“Lúc nào cũng để anh kéo đi khắp nơi, không hề có một chút giận hờn, không giống em lúc trước.”
“Đúng là không sai, anh còn có chút tự giác! Đừng nói nhảm nữa, tôi đói rồi.”
Lâm Diêu hời hợt bỏ qua câu hỏi của Tư Đồ, nhưng điều này không có nghĩa là Tư Đồ không để ý, ngược lại, hắn càng thêm chắc chắn, Lâm Diêu nhất định có chuyện buồn không chịu nói.

Ủy thác lần này không thuận lợi, không nói tới Bạch Nhuận Giang khiến hắn bó tay bó chân, cả người bên cạnh cũng có vấn đề, cứ nhẫn nại mãi, dường như sắp nén không được giận! Điểm này Tư Đồ vô cùng rõ ràng, nếu không, hắn sẽ không tìm Diệp Từ.

Hắn muốn mau chóng kết thúc mọi chuyện, kéo càng lâu, có vẻ sẽ càng có chuyện lớn xảy ra.
Tư Đồ cất đi suy nghĩ trong đầu, đứng dậy muốn cùng Lâm Diêu đi ăn cơm, không cẩn thận làm đổ ly trà, nước trà đổ vào tờ giấy Lâm Diêu viết phân tích vụ án.
Tư Đồ nhịn không được chửi một tiếng, lúc ngẩng đầu nhìn Lâm Diêu, đối phương không hề tức giận, trái lại còn mỉm cười như xem náo nhiệt.

Tư Đồ không khỏi thấy có chút bị đùa giỡn, cầm tờ giấy bị thấm nước trà đặt bên cửa sổ, còn mở cửa ra, để gió thổi mau khô.
“Bỏ đi, cũng không phải vật quan trọng, ném đi.” Lâm Diêu đi tới định cầm tờ giấy ném bỏ.
“Anh thích giữ lại, trên đó có chữ của em.” Thằng cha này lại bắt đầu sến súa!
“Tư Đồ, tôi chưa thấy ai mắc ói như anh!” Biểu tình như trên câu nói làm người trước mặt cười ha hả, ôm chầm Lâm Diêu rời khỏi phòng.
Hết chương 18.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!