"Ta biết." Nam Tư Nguyệt khẽ nâng tay lên, tựa hồ muốn vuốt v e tóc mai nàng, nhưng lại đặt xuống: "Muội chịu không ít uỷ khuất với nàng."

Lông mi chớp chớp, Mộ Huyền Linh cười nhạt, không muốn nói đến chuyện không vui.

"Nam công tử, huynh có gặp Tạ Tuyết Thần không?" Mộ Huyền Linh hỏi.

Nam Tư Nguyệt nói: "Hắn đóng cửa không ra, hẳn là đang điều tức tu dưỡng, ta không tiện quấy rầy."

"Hắn dùng nguyên thần chịu lực pháp tướng tự bạo, bị thương không nhẹ." Mộ Huyền Linh nhớ lại Tạ Tuyết Thần ngăn một kiếm kia của Tố Ngưng Chân, nhíu mày nói: "Kiếm Quân Thiên bị phất trần đánh lại, lúc ấy hắn đã sức cùng lực tận, chỉ là miễn cưỡng chống đỡ thôi, nếu Tố Ngưng Chân không đồng ý buông tha mà tiếp tục giết ta, hắn.. cũng không ngăn được."

Sóng mắt Nam Tư Nguyệt khẽ động: "Cho nên, muội không trách hắn nhốt muội ở đây."

"Hắn đang kéo dài thời gian bảo vệ ta." Trong mắt Mộ Huyền Linh có ý cười yếu ớt, nhưng ngầm chứa bi thương: "Nam công tử, ta không hiểu tình ái nhân gian, huynh là người thông minh nhất trên đời, ta có thể hỏi huynh một chuyện không?"


Nam Tư Nguyệt nói: "Không dám nhận, nhưng nếu muội hỏi, ta tất hết sức trả lời."

"Rất yêu rất yêu một người, phải làm như thế nào?" Trên mặt Mộ Huyền Linh đầy vẻ mê man: "Ta muốn ở bên cạnh hắn, nhưng phát hiện ra, hắn không cần ta bầu bạn. Ta muốn dùng tính mạng mình bảo vệ hắn chu toàn, nhưng hôm nay.. Hắn cũng không cần ta bảo vệ, càng không cần mạng của ta. Ta từng hy vọng hắn có thể nhớ ta, thích ta một chút, nhưng bây giờ ta lại do dự.. Ta không muốn thấy hắn miễn cưỡng thích ta."

Nam Tư Nguyệt hỏi: "Vì sao nghĩ như vậy?"

Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng dựa đầu vào vách đá, ánh mắt hoảng hốt, nhớ lại đêm tuyết rơi, nàng nhón chân hôn lên môi hắn. Nàng cho rằng hắn sẽ né tránh, nhưng hắn không tránh, mặc dù người kia vẫn lạnh lùng, thiếu ngôn quả ngữ, nhưng nàng biết, lòng hắn mềm mại ấm áp. Hắn.. có thích nàng, đó từng là mong cầu mà nàng luôn mơ tưởng, nhưng hiện giờ lại do dự không dám nhận.

"Ta vừa sợ hắn vô tình, không để ý đến ta, vừa sợ hắn bởi vì bảo vệ ta, mà trở thành địch của thế nhân." Con ngươi xinh đẹp của Mộ Huyền Linh giăng kín sương mù: "Nam công tử, nếu ngươi là ta, thì sẽ làm gì?"

Nam Tư Nguyệt yên lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhu mỹ của nàng, cho dù là trong bóng tối, cũng tự có ánh sáng tỏa ra, khiến người khác không thể mở mắt.

"Ta dẫn muội đi, muội có bằng lòng không?" Nam Tư Nguyệt hỏi.

Lông mi cong dày che lại mi mắt.

Nam Tư Nguyệt cười nhạt: "Muội không buông hắn được."

"Tình ái thế gian, là cầm không được, buông không xong, không quên được, không bỏ được, thiên vạn người, là biết rõ không thể làm mà cứ làm, cường giả vì vậy mà mềm yếu, trí giả vì vậy mà si ngu." Giọng nói Nam Tư Nguyệt vọng về giữa ánh nến u ám, rơi vào trong lòng Mộ Huyền Linh, giống như một tiếng thở dài nặng nề: "Ở lại, muội sẽ chết. Dù hắn là tông chủ tiên minh, cũng không thể mạo hiểm cả thiên hạ để giữ lại muội."

Mộ Huyền Linh trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Nam công tử, với ta mà nói, sống vốn đã không còn ý nghĩa gì nữa. Trước kia ta sống, chỉ là muốn báo thù cho hắn, sau đó biết hắn chưa chết, ta lại muốn ở bên hắn. Nếu quả thật không có cách vẹn toàn, ta chết cũng không sao. Nếu vậy, ta hy vọng hắn không thích ta, như vậy khi ta chết, hắn sẽ không đau khổ."

Nam Tư Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ, lòng bàn tay ấm áp của hắn đặt lên đầu nàng, nhẹ nhàng xoa: "Linh Nhi."


Mộ Huyền Linh lần đầu tiên thấy hắn gọi nàng như vậy lúc không người, nàng hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Trong con ngươi đen nhánh sâu thẳm của Nam Tư Nguyệt mơ hồ có tia lửa, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn mỉm cười bi thương.

"Sai lầm đó, ta sẽ không phạm lần hai."

Hắn để lại một câu khó hiểu cho nàng, bước chân chậm chạp mà kiên định rời đi.

Bóng người Nam Tư Nguyệt đi qua phòng giam của Si Ma, ma vật này bị vô số pháp trận vây khốn, cả người không thể động đậy, trừ miệng.

"Nam trang chủ, khà khà khà.." Si Ma phát ra cười quái dị: "Ta thấy được tâm ma của ngươi."

Nam Tư Nguyệt dừng chân một chút, nghiêng đầu nhìn về phía ma vật trong bóng tối.

"Ngươi rất đau lòng, sao ngươi vẫn còn cười được?" Si Ma nói: "Người đúng là động vật giả dối."

"Ngươi từng thấy tâm ma của nhiều người như vậy, mà chẳng học được gì cả." Nam Tư Nguyệt lãnh đạm nói: "Là vì ma vật ngu xuẩn, hay lòng người quá phức tạp?"


"Nếu ngươi không phải là một người phàm, ta thật muốn phụ thân trên người ngươi, trải nghiệm một chút cảm giác có đầu óc." Si Ma thở dài: "Chỉ là si niệm của ngươi quá mạnh, có lúc ta thậm chí cảm thấy là ngươi phụ thân trên người ta."

Si Ma nghi ngờ nhìn Nam Tư Nguyệt: "Ta rất tò mò, ngươi có hối niệm sâu như vậy, là bởi vì từng giết người, hay là bởi vì bỏ qua người?"

Nhưng Nam Tư Nguyệt không trả lời hắn, bước chân hắn đã dần đi xa.

Trong trí nhớ của Nam Tư Nguyệt, kí ức cũ đã dần mơ hồ, nhưng có một chuyện vẫn rất rõ ràng, hắn chưa từng quên nữ hài đồng có yêu văn trên mặt kia.

Nam Tư Nguyệt nhớ lại, lần đầu tiên gặp Mộ Huyền Linh, là khi hắn mười một tuổi, đó là thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời, khi hắn cho rằng mình đã mất đi tất cả. Sau khi Nam Vô Cữu không tìm ra được cách khôi phục thần khiếu của hắn, đã đưa hắn đi tìm ngọc Hỗn Độn. Tương truyền, lực hỗn độn bỏ qua nhân quả, có thể nghịch thiên cải mệnh. Vì vậy, hắn dẫn Nam Tư Nguyệt tới Minh Nguyệt sơn trang cầu mượn ngọc Hỗn Độn.

Nam Tư Nguyệt không ôm bất kỳ kỳ vọng nào, hắn yên lặng ngồi trên xe lăn, nhận lấy ánh nhìn của những khuôn mặt xa lạ, những ánh mắt hoặc thương hại đồng tình hoặc cười trên sự đau khổ của người khác kia sớm đã không thể k1ch thích gợn sóng trong lòng hắn, nhưng hắn vẫn không muốn bị người vây xem, vì vậy hắn một thân một mình đi tới chỗ không người.

Lúc đó là mùa hoa rụng, trong gió đã mang một tia lạnh lẻo, hắn ngồi một mình dưới gốc cây, mặc cho hoa rơi xuống đầu vai và trên đầu gối. Một bóng người nhỏ gầy ngã từ ngọn cây xuống, phát ra một tiếng kêu đau, đã quấy rầy suy nghĩ của hắn. Hắn chậm rãi quay đầu, bắt gặp một đứa trẻ quần áo lam lũ, còn có một chiếc mặt nạ sắt trên cổ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!