Lữ Đại thường xuyên lui tới gian phòng của các đạo sĩ, tìm kiếm những món đồ chơi thú vị.

Rất nhiều năm trước, trước khi có thể biến thành hình người, nàng ở trong phòng Ngũ đệ tử Tôn Dĩnh tìm thấy một viên thủy tinh, trên đường ngậm đem về vô ý làm rơi xuống hồ nước. Nàng đang tìm cách vớt nó lên thì thấy trên mặt nước hiện ra một nam một nữ, nữ tử nằm trên tảng đá xanh lớn, y phục và váy đều bị nam tử cởi từng cái xuống, tiện tay ném xuống đất.

Mặt nữ tử đỏ như lá phong sau sương giá, nam tử mỉm cười cúi đầu hôn môi nàng, một tay lại vén vạt áo lên, cởi quần xuống. Khi đó Lữ Đại mới nhận ra sự khác biệt lớn nhất giữa cơ thể nam tử và nữ tử là nằm ở chỗ nào.

Thân thể hai người kề sát, chỗ kia giống như chày giã thuốc, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. Lông mày nữ tử nhíu chặt, bàn tay ngọc ngà thon mảnh đặt trước ngực nam tử, giống như rất đau đớn, nhưng tiếng r3n rỉ của nàng lại có chút kỳ quái.

Nàng ở trên cành nhìn đến xuất thần, không biết Lữ Minh Hồ đứng dưới gốc cây từ lúc nào, trên tay cầm một cái chổi phất qua: “Ngươi lấy viên thủy tinh này ở đâu vậy?”

“Trong phòng của Tôn đạo trưởng.”

Vừa dứt lời, nữ tử trên mặt nước a một tiếng, ôm chặt lấy cổ của nam tử, cả người không ngừng run rẩy.

Tiểu Hỉ Thước thấy vô cùng kỳ lạ: “Minh Hồ, bọn họ đang làm gì vậy?”

Khóe môi Lữ Minh Hổ khẽ cong lên, trên khuôn mặt lạnh như băng hiếm thấy hiện lên nụ cười: “Bọn họ phối hợp âm dương, luyện công pháp song tu. Ngũ sư huynh mất đi vật quan trọng như thế chắc hẳn rất sốt ruột, ta thay ngươi trả lại cho hắn.” Vừa nói, y vung cây phất trần*, nước trong hồ rẽ đôi, viên thủy tinh chìm dưới đáy hồ bay thẳng vào tay y.

(*phất trần: chổi lông màu trắng.)

Tôn Dĩnh vẫn chưa biết viên thủy tinh bị trộm mất, còn đang ở trong rừng trúc thở hồng hộc chặt một cây tre màu tía to bằng cổ tay, đây là bài mà Tử Nguyên Chân Nhân giao cho hắn. Hắn cầm rìu, dùng hết sức lực chặt xuống, ngay cả tấm sắt cũng bị chặt đứt một cách hoàn hảo, nhưng trên thân cây trúc chỉ có một vệt trắng nhạt, trong nháy mắt lại biến mất.

Hắn đã chặt ba ngày nhưng vẫn không có chút tiến triển nào, nhụt chí ném rìu xuống, ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Thấy Lữ Minh Hồ tới, hắn nảy ra một ý, cao giọng nói: “Sư đệ, chúng ta luận bàn một chút đi!” Nói xong, hắn tìm góc thích hợp ném rìu về phía Lữ Minh Hồ.

Cũng không thấy Lữ Minh Hồ có động tĩnh gì, chiếc rìu như đụng phải một tấm rào vô hình, bắn ngược trở lại chặt vào cây trúc tím. Tôn Dĩnh đưa tay đẩy, cây trúc tím gãy, bài pháp ba ngày không làm xong cứ như vậy hoàn thành, chỉ là hắn không biết nên vui vẻ hay oán than.

Lữ Minh Hồ đi đến trước mặt hắn, xòe tay ra, nói: “Sư huynh, cái này trả lại cho ngươi.”

Tôn Dĩnh nhìn thấy viên thủy tinh trong tay y, khuôn mặt trưởng thành đỏ lên, nhận lấy: “Chắc chắn lại là chuyện tốt do Tiểu Hỉ Thước làm, sư đệ, ngươi phải quản giáo nó!”

Lữ Minh Hồ nói: “Nhân sinh trên đời, khắp nơi đều là quy củ, cần gì phải dùng những quy củ này để quản thúc một Tiểu Hỉ Thước?”

Tôn Dĩnh nói: “Sau ngày nó tu luyện thành người thì không còn kiêng dè gì nữa, ngươi vẫn không quản sao?”

Lữ Minh Hồ đáp: “Mặc dù nó có bề ngoài như người, nhưng vẫn là một Tiểu Hỉ Thước.”

Tuy nói như thế, nhắc đến chuyện trước mắt, nhìn Lữ Đại có dung mạo giống hệt y, nghe giọng nàng uyển chuyển dịu dàng gọi y là ca ca, thật sự xem nàng là muội muội, làm sao có thể mặc kệ?

Lữ Đại nghĩ, hoá ra truy hoan mua vui chính là chuyện song tu, lại cảm thấy kỳ quái. Vì sao quá khứ y nhắc đến chuyện này rất thản nhiên, hiện giờ lại khó mở miệng như thế?

“Vậy ta lại xem thử một lần.”

“Đây là việc riêng của người khác, phi lễ chớ nhìn.”

Nàng còn muốn tranh luận nhưng thân thể đã cứng đờ, không còn sức lực, bị người giấy nắm chặt cổ tay rời khỏi con phố màu sắc rực rỡ. Nàng bĩu môi, không quá vui vẻ, người giấy nhìn nàng một cái, đi vào một gian hàng châu báu trang sức lộng lẫy.

Hàng loạt trang sức rực rỡ sắc màu trên kệ nhanh chóng thu hút sự chú ý của nàng, nàng nhìn trái nhìn phải, chỉ vào cây trâm vàng khảm đá quý của Vương mẫu khi chúc thọ, nói: “Chưởng quầy, cái này bao nhiêu tiền?”

Chưởng quỹ đầu đội mũ có nếp gấp, ngồi sau quầy xem sổ sách, nghe vậy ngẩng đầu nhìn, áy náy nói: “Mắt nhìn của cô nương thật tốt, đó là đồ của Chu đại quan nhân đặt cho Như phu nhân, ta quên đem cất đi. Cô nương lại nhìn thử xem, cái này là trâm cài thọ tĩnh cưỡi hạc chế tác cũng vô cùng tốt, cô nương có thích không?”

Lữ Đại lắc đầu, không vui rời đi.

Trên đường đi người giấy không nói chuyện với nàng. Trở lại Hàn Sơn Tự, người giấy cũng biến mất. Trong phòng Lữ Minh Hồ hãy còn sáng đèn, Lữ Đại không đến tìm y mà trở về phòng nghỉ ngơi. Ngày hôm sau tỉnh dậy, nàng cũng không rời giường, cuộn mình trong chăn xem sổ thêu mới mua ngày hôm qua.

Gần giữa trưa, Lữ Minh Hồ đi tới, đưa cho nàng một chiếc hộp gấm.

“Đây là cái gì?” Nàng mở hộp gấm ra, đúng là cây trâm cài bằng vàng khảm bảo thạch Vương Mẫu mà hôm qua nàng nhìn trúng: “Không phải chưởng quầy kia đã nói có người đặt rồi sao?”

Lữ Minh Hồ nói: “Chu gia bị hồ yêu làm loạn, ta giúp bọn hắn diệt trừ hồ yêu, đây là quà tạ lễ của Chu lão gia.”

Lữ Đại vui mừng khôn xiết, túm tóc búi lại, cài chiếc trâm vàng lên, ngước mặt nói: “Đẹp không?”

Búi tóc lộn xộn phối hợp trâm cài tóc hoa lệ, không ra hình dáng gì, giống như tiểu hài tử đeo trộm trang sức của người lớn.

Ánh mắt Lữ Minh Hồ khẽ thay đổi, như đang cười, y xoa đầu nàng: “Tới đây, ta chải tóc cho ngươi.”

Ngồi trước gương, Lữ Đại nhìn mái tóc của nàng được hắn chia thành mấy lọn giữa các ngón tay, buộc thành một búi ở phía trên, sau đó cài trâm vàng vào, quả thật rất phù hợp, lại còn làm tăng thêm vẻ rực rỡ cho bề ngoài.

Nàng tươi cười xoay người, lưu luyến dụi dụi vào ngực y, nàng vốn là một con chim nhỏ ngoan ngoãn, huống chi y đối xử với nàng tốt như vậy. Nàng ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trên người y, càng muốn đến gần y hơn, tốt nhất là da kề da, giống như hai thân thể nam nữ cùng song tu.

“Minh Hồ, cảm giác của song tu như thế nào? Ngài cho ta thử một chút được không?” Vẻ mặt của nàng ngây ngô, giọng điệu nũng nịu giống như đang cầu xin đòi ăn vặt.

Lữ Minh Hồ hoảng hốt, đẩy ra nàng, nghiêm mặt nói: “Ngươi nhớ kỹ, phu thê song tu mới là chính đạo, còn lại không thể làm chuyện đó với nhau, đó là chuyện không đứng đắn và không nên làm.”

Lữ Đại biết làm người có nhiều quy củ, nam cưới nữ gả là vì môn đăng hộ đối, ví như Lữ Minh Hồ là môn đồ được kì vọng của chưởng giáo Trường Nhạc Cung, chỉ có nữ nhi của chưởng môn Thục Sơn, hay là nữ chi của Bồng Lai đảo chủ mới xứng với y. Nàng chỉ là một con Tiểu Hỉ Thước, được làm linh sủng của y đã là may mắn ba đời, sao dám hy vọng xa vời được làm thê tử của y?

Nếu y đã coi thường chuyện gian díu với nhau, vậy thì song tu cũng không thể xảy ra, nàng thất vọng cúi đầu, xoắn ngón tay, nói: “Ta hiểu rồi.”

Lúc đầu nàng cũng không để tâm, nhưng khi trở về Lư Sơn y lại nói nam nữ khác biệt, đặt ra rất nhiều quy củ. Không cho phép nàng mặc quần áo xộc xệch, không cho phép nàng ôm y, ban đêm không được phép vào phòng y, không được…

Lữ Đại cảm thấy mình bị y ghét bỏ, nghĩ lại khi nàng nhắc đến chuyện song tu đã mạo phạm y, trong lòng ảo não lại buồn bực. Nàng chỉ là muốn thân thiết với y hơn, nàng đã làm sai điều gì chứ?

Nàng không tuân theo quy củ, Lữ Minh Hồ phạt nàng chép kinh thư, nàng là người thiếu kiên nhẫn với chuyện viết chữ, nếu nàng không chép thì y thi pháp bắt nàng chép. Xưa nay y không đánh mắng nàng, nhưng luôn có biện pháp áp chế nàng.

Nàng sợ chép kinh thư, đành phải tuân theo quy củ, chỉ có thể nhìn y từ xa chứ không thể chơi thân với y như thường ngày, nàng phiền muộn đến nỗi lông rụng rất thảm, đuôi có hơi hói.

Một ngày nọ, y giúp Tử Nguyên Chân Nhân tu bổ pháp trận trong núi, hao phí rất nhiều tâm sức, ban đêm chìm vào giấc ngủ say. Nàng bèn tận dụng thời cơ, đợi đến thời gian thích hợp, lẻn vào trong phòng y.

Trong ánh trăng mờ ảo mông lung, Lữ Minh Hồ nằm trên giường, đắp chăn kín người. Làn da của y thuộc hàng tốt nhất trong đạo môn có rất nhiều mỹ nhân, xứng với câu thơ ‘Thường tiện nhân gian trác ngọc lang, thiên ưng khất dữ điểm tô nương’*.

(*dịch nghĩa: Thường hay thích những chàng trai tuấn tú ở trên đời, Trời còn yêu thích gửi tặng thêm một người đẹp.)

Lữ Đại nằm nhoài bên giường tham lam nhìn khuôn mặt say ngủ của y, hít lấy hơi thở của y, không khỏi nhảy nhót vui mừng. Bên thái dương của y có một sợi tóc lòa xòa, rung theo nhịp thở, nó làm lòng nàng ngứa ngáy. Nàng đưa tay vén gọn sợi tóc ấy ra sau tai y, ngón tay lướt qua khuôn mặt y rồi dừng lại trên đôi môi y.

Đôi môi mỏng như chu sa này còn có sức hấp dẫn hơn kim đan của Thái Thượng Lão Quân, nàng đang định nếm thử, Lữ Minh Hồ mở mắt ra, vô cùng tỉnh táo nhìn nàng, giữa đôi môi thốt ra hai chữ: “Ra ngoài!”

Biết rõ y không thích, Lữ Đại vẫn bị những lời nói lạnh như băng của y làm đau lòng, vành mắt đỏ lên, nước mắt tràn mi, nàng xoay người biến thành Hỉ Thước, bay trở về trong tổ, từ đó không còn bám theo y nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!