Bên ngoài náo loạn như vậy, Diệp viên ngoại vẫn ung dung nằm trên ghế mây, nghe hai nữ nhân ăn mặc xinh đẹp hát ‘Lâm Giang Tiên’, rất có phong thái của đại tướng dù núi Thái Sơn có sụp đổ thì sắc mặt vẫn không thay đổi.

(1) Đã ba năm kể từ khi chúng ta chia cách ở kinh thành, vượt qua chân trời góc bể nàng bôn tẩu khắp nhân gian. Khi gặp lại nụ cười vẫn ấm áp như gió xuân. Lòng nàng như giếng cổ không gợn sóng, chí khí cao như khóm trúc trời xuân.

(2) Lòng ta phiền muộn vì nàng phải cô đơn giương cánh buồm lẻ loi, lúc tiễn đưa mây mờ trăng tỏ. Cuộc đời có ca kỹ bồi rượu không quá thê lương. Sống như ở trong tửu lâu cao rộng, còn ta không giống như một du khách.

(*(1), (2): Dịch bài <<Lâm Giang Tiên>>, Tác giả: Tô Thức, thời nhà Tống.)

Diệp viên ngoại híp mắt, vừa ngâm nga theo giai điệu du dương, vừa gõ nhịp vào tay vịn ghế mây. Hắn trông mới hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, để râu quai nón, dáng người mập mạp, chiếc mũi đỏ bóng đến phát sáng, mười ngón tay núc ních đầy mỡ.

Trên người hắn có mùi rượu nồng đậm, khiến người ta nghi ngờ thứ đang chảy trong cơ thể hắn không phải là máu mà là rượu. Quản gia bước nhanh tới, cúi người bên tai hắn, thuật lại tình huống bên ngoài.

Diệp viên ngoại thè lưỡi lớn, ậm ừ nói: “Cho bọn họ chút tiền là được chứ gì, một người ba trăm lượng, cũng đủ mua mấy cái mạng người rồi.”

Vẻ mặt quản gia bất đắc dĩ: “Bọn họ nói không cần tiền, chỉ cần thi thể Ngu Tiểu Nga và Thang Nhị Phú. Lão nô nói với bọn họ bao nhiêu lần thì người bị bệnh dịch nên thi thể đã sớm thiêu rụi, nhưng bọn họ không nghe!”

Diệp viên ngoại khẽ nhíu mày, bỗng nhiên cười rộ lên, nói: “Xem ra là hai nữ nhân trọng tình trọng nghĩa, khó mà gặp được, khó gặp được, cứ để bọn họ náo loạn đi, để ta xem bọn họ có thể kiên trì được bao lâu.”

Lữ Minh Hồ cầm gương cổ cùng Lữ Đại đứng sau lưng hắn, chiếu vào hắn một lúc lâu, người này chỉ là phàm nhân, trên người không có một luồng linh lực nào.

Lữ Minh Hồ cất gương cổ, lấy một cái la bàn nhỏ xinh tinh xảo ra, nói: “Chúng ta đi nơi khác xem thử.”

La bàn không chỉ có thể xem phong thủy, phân biệt phương hướng, suy đoán tinh tượng, mà còn có thể cảm ứng âm khí dương khí, nếu trong trạch này có ma quỷ quấy phá, la bàn nhất định sẽ có cảm ứng.

Bọn họ đi qua cửa Nguyệt Động, ở cuối hành lang còn có một viện khác, kim chỉ trên la bàn cũng không có gì khác thường. Diệp viên ngoại trên ghế mây lại mở mắt ra, đây đâu phải là ánh mắt của người say rượu, nó sáng ngời, tỉnh táo, ánh mắt sắc bén, hàn khí nồng đậm, giống như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, lại giống như hai mắt của dã thú trong rừng rậm.

Đôi mắt này nhìn chằm chằm vào cửa Nguyệt Động trống không, khóe môi Diệp viên ngoại hiện lên một nụ cười giễu cợt.

Lữ Minh Hồ và Lữ Đại đi dạo một vòng trong tòa nhà rộng lớn, vẫn không thu hoạch được gì.

Chẳng lẽ Ngu Tiểu Nga và Thang Nhị Phú đã hồn phi phách tán? Nếu là vậy, kẻ giết người là ai? Tại sao hắn ta lại làm thế?

Hoặc là Ngu Tiểu Nga và Thang Nhị Phú vẫn còn sống, vậy thì tại sao Diệp viên ngoại không chịu để cho người nhà bọn họ đoàn tụ?

Diệp viên ngoại thu nhận mấy trăm lưu dân, Lữ Minh Hồ có một loại trực giác, người xảy ra chuyện tuyệt đối không chỉ có hai người Ngu Tiểu Nga và Thang Nhị Phú.

Lưu dân được sắp xếp ở ngoại ô sơn trang, đây cũng không phải là bí mật gì, Lữ Minh Hồ và Lữ Đại đi tới sơn trang thì sắc trời đã tối, ước chừng là giờ Dậu. Có khói bếp, hai nữ nhân đang ở trong nhà bếp đốt lửa để nấu cơm. Hai nồi cơm lớn và mấy chục cái bánh bao, nhìn thế nào cũng không giống khẩu phần ăn của mấy trăm người.

Một nam tử dáng người gầy gò, mặc áo dài vải xanh, mặt đầy nếp nhăn chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới.

Hai nữ nhân nhìn thấy hắn thì lập tức đứng dậy, cười nói: “Giả quản sự, ngài đến rồi.”

Giả quản sự khẽ gật đầu, mở nồi ra nhìn thử, kiểm kê qua một lần cân dầu gạo còn sót lại trong phòng bếp rồi dặn dò: “Nếu có người khác hỏi chuyện ở đây, các người tuyệt đối không được nói ra nửa chữ.”

Hai nữ nhân liên tục gật đầu: “Là trách nhiệm của bọn ta.”

Vẻ mặt Giả quản sự giãn ra: “Gần đây vất vả rồi, buổi tối ta cho người đưa hai vò rượu tới cho các ngươi giải sầu.”

Hai nữ nhân vui mừng nói: “Cảm ơn Giả quản sự.”

Rời khỏi phòng bếp, Giả quản sự lại đến khố phòng, dạo quanh chuồng ngựa và môn phòng, cảm thấy có hơi đói bụng, lúc này mới trở về phòng ăn cơm tối. Hắn là một người hầu tận trách, vì vậy chủ nhân rất yên tâm giao mọi chuyện nơi này cho hắn.

Hắn ở một gian phòng rộng rãi thoải mái, lúc này trong phòng không có người khác, trên bàn táo bày một nồi cháo nóng hổi và mấy món ăn tinh xảo, còn có một bình rượu.

Hắn ngồi xuống múc một chén cháo, vừa cầm lấy đũa thì đối diện trống không bỗng có thêm hai người. Nam tử mặc áo choàng lông vũ, trên cánh tay có cây phất trần, trông giống như một đạo sĩ. Nữ tử thì búi tóc hai bên, mặc váy trắng áo vàng nhạt. Hai người có dung mạo khá giống nhau, đều rất đẹp mắt, giống như thần tiên trên tranh.

Giả quản sự mở to hai mắt, đũa trong tay rơi xuống bàn, há miệng nói không nên lời, một lúc lâu sau hắn mới hoàn hồn lại, ngã khỏi ghế ngồi, quỳ trên mặt đất dập đầu nói: “Không biết hai vị thần tiên đại giá quang lâm có gì chỉ giáo?”

Mỗi lần thấy có người làm như vậy, Lữ Đại lại nhịn không được bật cười, cố gắng đứng lên, bày ra dáng vẻ thần tiên cao thâm khó lường, ý vị sâu xa nói: “Ngẩng đầu ba thước có thần linh, nếu muốn thần không biết quỷ không hay, trừ phi mình đừng làm. Tại sao bọn ta đến tìm ngươi, ngươi còn chưa rõ sao?”

Sắc mặt Giả quản sự trắng bệch, trong lòng phát lạnh, cố gắng bình tĩnh nói: “Tiểu nhân vẫn an phận thủ thường, chưa bao giờ làm chuyện thương thiên hại lý, tiên tử nói như vậy, liệu có hiểu lầm gì rồi chăng?”

Lữ Đại cười khẩy: “Chuyện cho tới bây giờ mà ngươi còn giả bộ hồ đồ! Ta hỏi ngươi, trên trang viên này rốt cuộc có bao nhiêu lưu dân?”

Giả quản sự giống như bị quất một roi, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cả người bắt đầu run lẩy bẩy, từng giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu chảy dài trên trán, bỗng nhiên dập đầu ba lần tiên tục, run rẩy nói: “Tiên thượng thứ tội, sự thật này không liên quan đến tiểu nhân, tiểu nhân cũng chỉ phụng mệnh chủ nhân làm việc mà thôi.”

Lữ Đại lạnh lùng nói: “Diệp viên ngoại phân phó ngươi như thế nào, nói rõ ta nghe xem!”

“Vâng vâng vâng!” Giả quản sự đáp liên tục ba tiếng, cân nhắc câu từ rồi bắt đầu nói: “Ban đầu có hơn bốn trăm lưu dân tới đây, lão gia kêu tiểu nhân chăm sóc bọn họ, cứ mười ngày lại đưa năm mươi người đến biệt viện ở Tây Giao. Biệt viện kia trống rỗng, những người bị đưa tới đó cũng không thấy quay lại nữa, không biết là đi tới nơi nào, bây giờ ở đây còn hơn sáu mươi người.”

Nghe xong lời này, Lữ Đại có cảm giác quỷ dị lạ thường, giống như hơn bốn trăm lưu dân này là gia cầm bị nuôi nhốt, sắp xếp theo từng nhóm được đưa đến lò mổ.

Nhưng Diệp viên ngoại cũng không phải yêu ma ăn thịt người, hắn chỉ là một phàm nhân bình thường, giết nhiều người như vậy có ý nghĩa gì?

Có lẽ là nàng nghĩ nhiều, những lưu dân kia chỉ là bị bán đi, loại chuyện này cũng rất phổ biến ở thế tục.

“Minh Hồ, chúng ta đến biệt viện Tây Giao xem thử đi.” Nàng quay đầu nhìn về phía Lữ Minh Hồ, y đang nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau, nàng bỗng nhiên ý thức được nãy giờ chỉ một mình nàng nói chuyện, cũng chưa từng hỏi ý kiến của chủ nhân như y, bèn lật đật nói: “Hay là đi tìm Diệp viên ngoại?”

Lữ Minh Hồ thấy nàng nhanh miệng thẩm vấn Giả quản sự, rất có tư thế làm quan, lại cảm thấy rất thú vị. Bấy giờ nghe thấy nàng hỏi, y mới mở miệng nói: “Tới biệt viện Tây Giao đi.”

Y đưa tay vỗ lên đầu Giả quản sự, cùng Lữ Đại hóa thành gió rời đi.

Ánh mắt Giả quản sự đờ đẫn, trong giây lát như mới tỉnh dậy khỏi mộng, thắc mắc tại sao mình lại quỳ trên đất, lật đật đứng lên, phủi bụi trên y phục rồi ngồi xuống ghế, cầm đũa lên ăn cơm giống như không có chuyện gì xảy ra.

Biệt viện Tây Giao ở ngoại ô được Diệp viên ngoại xây dựng gần nước, đêm nay trăng tròn, ánh trăng chiếu lên mặt nước lấp lánh như lụa bạc, quanh co vờn quanh tường viện.

Lữ Minh Hồ và Lữ Đại vừa tới đây thì nghe thấy bên trong vọng ra một giọng hát, tựa như giọng hát của Diệp viên ngoại, là khúc <<Lâm Giang Tiên>> bọn họ nghe lúc chiều.

“Đã ba năm kể từ khi chúng ta chia cách ở kinh thành, vượt qua chân trời góc bể nàng bôn tẩu khắp nhân gian. Khi gặp lại nụ cười vẫn ấm áp như gió xuân…” Chất giọng của hắn cũng không tính là hay, nhưng lúc này nghe vào tai lại có một ý nghĩa khác.

Tại sao hắn lại ở đây? Hắn có biết bọn họ sẽ đến không?

Sắc mặt Lữ Minh Hồ hơi thay đổi, giơ tay lên tạo ra một kết giới quanh người Lữ Đại: “Ở đây chờ ta.”

Lữ Đại vội vàng nói: “Ta cũng muốn đi vào!”

Lữ Minh Hồ không để ý tới nàng, đi thẳng đến trước cửa lớn, chợt thấy trong viện có một người đang ngồi trên ghế mây. Ánh trăng trong vắt như nước, dáng người hắn mập mạp, mặc một bộ trường bào lụa tím, trên khuôn mặt trắng nõn thấp thoáng nụ cười nhàn nhã, ánh mắt còn trong trẻo hơn cả ánh trăng, là Diệp viên ngoại nhưng cũng không phải là Diệp viên ngoại.

Trong tay hắn cầm một thứ tròn trịa, tóc dài, có mũi có mắt, là đầu của Giả quản sự.

Đồng tử Lữ Minh Hồ lập tức co rụt, một cơn ớn lạnh lặng lẽ tràn khắp sống lưng. Y cũng không phải sợ đầu người, cái đáng sợ là y bị người ta theo dõi nhưng lại không hề hay biết.

Trên đầu người có cắm một ống sậy mỏng, Diệp viên ngoại nói: “Lữ đạo trưởng, ngươi từng ăn não người chưa?”

Lữ Minh Hồ không trả lời, Diệp viên ngoại cười nói: “Ta quên mất, ngươi là người xuất gia, không ăn tanh. Não người nhất định phải ăn lúc còn nóng, để lạnh sẽ không còn ngon nữa.”

Hắn ngậm cái ống hít hai hơi, nhíu mày nói: “Não người lớn tuổi không có gì béo bổ, giống như đậu phụ nước muối để lâu.” Nói xong, hắn ném đầu người về phía Lữ Minh Hồ với tốc độ nhanh như chớp.

Kình phong nghênh diện, sức lực và tốc độ của cú ném này thật sự đáng kinh ngạc. Lữ Minh Hồ không dùng kiếm, y không biết trong đầu người này có chứa thứ gì đó cổ quái hay không, chỉ cẩn thận vung cây Phất trần lên.

Đầu người uốn lượn xuyên qua vách tường rồi rơi trên mặt đất, bùm một tiếng nổ tung, sương mù xanh biếc tràn ngập, chung quanh cỏ cây đều khô héo.

Lữ Minh Hồ nhìn chằm chằm Diệp viên ngoại, kiếm khí dâng trào khắp cơ thể, nói: “Dám hỏi tôn giá cao tính đại danh?”

“Ta họ Lục, tên một chữ Quyết.” Lục Quyết mỉm cười, đưa tay bẻ một nhánh cây trong không trung: “Nghe nói kiếm pháp của Lữ đạo trưởng rất tuyệt vời, nay ta muốn thử lĩnh giáo vài chiêu.”

Hắn tung người lên không trung, ai cũng không ngờ được một gã mập mạp lại có thân pháp nhanh nhẹn như vậy, nhánh cây trong tay hắn hóa thành kiếm khí thuần khiết. Ngân Hán Thanh Tế nghênh đón nhành cây, kiếm phong xẹt qua, chỉ bóc tách được một lớp vỏ ngoài của nhành cây.

Ánh mắt Lữ Minh Hồ lộ ra vẻ kinh ngạc, kiếm quang xoay một vòng, không hề trở ngại đâm thẳng vào ngực Lục Quyết.

Máu tươi chảy ra, Lục Quyết không đau không ngứa, giơ tay nhẹ nhàng búng vào kiếm, cảm thán: “Kiếm tốt, kiếm tốt!”

Một luồng khói đen bốc lên từ cơ thể hắn rồi nháy mắt chìm vào bóng đêm, chỉ để lại một giọng nói trong trẻo như thiếu niên: “Trần gian như quán trọ, ta cũng chỉ là một lữ khách. Lữ đạo trưởng, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Nói đến chữ người thứ hai, dường như đã cách một khoảng rất xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!