*Đã beta

*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Văn Ánh thậm chí còn không phản ứng khi bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ hất bay, lăn lộn trên mặt đất mấy lần rồi dừng lại, đôi mắt mờ mịt choáng váng.

"Khụ khụ..." Levima không ngừng ho và nôn ra mấy ngụm máu.

Văn Ánh sợ đến mức hộc máu như sắp chết, sợ đến mức ma pháp của một tấm thẻ chữa lành còn chưa kết thúc, liền dùng một tấm khác lên người hắn, hỏi liên quan: “Cậu không sao chứ? "

Đã xảy ra chuyện gì đó, vừa rồi Boros suýt đá chết anh, Levima trong lòng mắng Boros hàng trăm lần, hắn vốn đã suy yếu, trên đường câu nói kia miễn cưỡng mới mở được miệng, lại bị đá bay, Thật tốt nếu hắn vẫn còn chút năng lượng. Khỏi cần nói chuyện.

Anh chỉ có thể dùng ánh mắt để chứng tỏ mình đang gặp rắc rối và hắn rất tức giận.

Văn Ánh chỉ hiểu nỗi đau của Levima, đôi mắt hồ ly quyến rũ ngấn nước, càng sáng ngời hơn bởi sự hưng phấn trong cảm xúc, sự yếu ớt này chỉ làm tăng thêm vẻ đẹp mong manh cho đôi mắt này.

Văn Ánh sửng sốt, không nhìn ra được Levima đang tức giận, chỉ sờ đầu hắn, an ủi: “Đừng sợ.”

Levima: "..."


Levima lại nôn ra một ngụm máu.

Nghe được ý nghĩa chạm vào tai ác ma khác có ý tứ từ trong miệng Hổ Phách, Văn Ánh xấu hổ rất muốn sờ vào tai hồ ly, nhưng chỉ có thể chạm vào đầu hắn.

Đang nói chuyện. Cơn chóng mặt của Văn Ánh đã khỏi hẳn, anh nhìn sang bên cạnh.

Kỳ thật, không cần nhìn cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, trong khí tức cảm nhận của cậu, có một cỗ khí tức cực kỳ bá đạo xâm nhập, hắn căn bản không hề che giấu khi bị người khác biết, khí tức thậm chí còn có cảm giác thiêu đốt trong biển tâm linh, sức mạnh áp đảo như một ngọn núi.

Vừa rồi Boros đã đá Levima và đá cậu đi.

Sau khi thoát chết trong gang tấc vẫn còn bị sốc, Văn Ánh không khỏi chạm vào đầu Levima một lần nữa để làm dịu đi cơn sốc.

... Mình suýt chết, trái tim Văn Ánh thắt lại, cậu im lặng nhìn Boros đang chiến đấu với ma thú.

Sức mạnh của Boros đúng như cậu tưởng tượng, thậm chí là hơn, cậu ta thậm chí còn không sử dụng ma pháp, chỉ dựa vào sức mạnh thể chất của mình để ấn đầu con ma thú xuống đất.

Ngọn lửa đen càng mạnh mẽ và càng hùng vĩ tuôn ra từ đôi cánh dơi của Boros, những hoa văn ma pháp thần bí và cổ xưa trên khuôn mặt hắn hơi lung linh, không biết là do ngọn lửa chiếu sáng hay tự nó phát sáng.

Ngọn lửa đen rực cháy dường như đang tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, lấp đầy tầm nhìn của Văn Ánh và bắn thẳng lên trời.

Sức mạnh của thẻ SR đó là vô song, Chính là bởi vì thiên phú ma pháp, cậu mới có năng lực tự vệ, căn bản không thể đánh bại hắn, với tốc độ phản ứng của mình, anh sợ vừa lấy thẻ ra sẽ bị đối thủ đánh bại.


Văn Ánh nuốt khan, nếu như đại boss phát hiện mình đã đánh cắp ma pháp của gia tộc thì thật xui xẻo, trong khi Boros đang dọn dẹp ma thú thì nhanh chóng bế Levima lên rồi bỏ chạy.

Boros xử lý xong ma thú không bao lâu, hắn liền biết Văn Ánh đã chạy trốn, nhìn nơi khí tức Văn Ánh biến mất, trong mắt hắn hiện lên một tia suy nghĩ. ngôn tình sủng

Tại sao con ác ma yếu ớt mà Aruda nhặt được lại có ngọn lửa? Đây có phải là nghiên cứu mới của Aruda?

Văn Ánh ôm Levima, lao ra ngoài như lửa đốt mông, đồng thời dùng thẻ tốc độ cho mình, vừa lao ra khỏi rừng, anh cảm thấy toàn thân thăng hoa, thả lỏng, bên ngoài có rất nhiều ác ma tất cả họ đều trông đáng tin cậy và mạnh mẽ, điều này mang lại cho anh sự yên tâm.

Mấy tên ác ma chú ý đến Văn Ánh, hay nói đúng hơn là chú ý tới Levima trong vòng tay Văn Ánh, sắc mặt thay đổi, lo lắng đi tới.

"Thiếu gia! Ôi trời, sao ngài bị thương nặng thế?"

Lão ác ma có bộ râu màu xám nhưng trông khá tao nhã, vẻ mặt lo lắng, ông đưa ra vài chỉ dẫn cho những tên ác ma đi cùng mình, sau đó một tên ác ma tiến đến, lẩm bẩm và thi triển ma pháp chữa lành cao cấp.

Văn Ánh đặt Levima xuống và giao cho đối phương, chắc chắn cô gái hồ ly đang ám chỉ những tên ác ma này.

Lão ác ma nhìn chung quanh cũng không thấy ác ma mình muốn gặp, hắn cố nén lo lắng, lịch sự đưa tay ra bắt tay Văn Ánh, sau đó nói: “Xin chào, tôi là người quản lý của gia tộc Hiss. Cảm ơn cậu rất nhiều. cậu đem thiếu gia Levima ra ngoài, cậu có biết tung tích của tiểu thư Lilith của chúng tôi không?

"Lilith? Là cô gái đó, cô ấy vẫn còn ở bên trong, cô ấy bảo tôi đưa anh trai cô ấy ra ngoài trước." Văn Ánh chỉ vào Levima, " Cậu ấy trúng độc, trước hết chúng ta phải đưa cậu ta ra ngoài giải độc."


Một tên ác ma bên cạnh không khỏi xen vào: "Vậy bây giờ tiểu thư Lilith thế nào rồi?"

“Nàng đang đi theo,” Văn Ánh dừng lại, “Nhị điện hạ, hẳn là…” Bản thân còn chưa kịp nói một câu “Không sao đâu”, đám ác ma xung quanh đã nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng như thể Lilith sắp chết, thậm chí còn tiến lại gần hơn để nghe Văn Ánh nói: "Lần cuối cậu gặp tiểu thư Lilith ở chỗ nào?"

"Nhanh lên, chúng ta có cơ hội cứu được nếu đi ngay bây giờ!"

"Nói nhanh đi!"

Văn Ánh bị đám ác ma cao lớn vây quanh, trong nháy mắt giống như một con gà nhỏ, mỗi người trong số họ đều hưng phấn hơn, Văn Ánh giơ hai tay lên trước ngực ngăn cản bọn họ đến gần mình, lớn tiếng nói: "Yên tâm, nhịn điện hạ đang bảo vệ cô ấy."

Sau khi Văn Ánh hét lên những lời này, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, không chỉ đám ác ma trước mặt mà những khu vực xung quanh xa hơn cũng trở nên yên tĩnh.

Cảm giác có gì đó không đúng, thông qua đám ác ma trước mặt, Văn Ánh nhìn thấy đám ác ma xa xa đang nhìn mình, bầu không khí trì trệ rất không ổn, Văn Ánh cảm thấy không ổn, lời nói của mình chạm đến lẽ thường tình gì trong ma giới?

Văn Ánh thận trọng hỏi: “Lời tôi vừa nói có gì sai sao?”

“Không thể nào tiểu thư Lilith đã..." Tên ác ma bật khóc, dùng mu bàn tay lau nước mắt, “Cho nên cậu mới nói dối..." Chưa kịp nói xong, hắn đã bị bị ông già râu bạc tát.

“Không nói được thì đừng nói!” Lão ác ma mắng.

Cảm giác máu chó quen thuộc này, Nhị điện hạ có vấn đề gì sao?

Văn Ánh không muốn dính líu đến chuyện này, ký ức sắp chết dưới móng vuốt của ma thú khiến anh lại sợ hãi ma giới, hiện tại anh rất bài xích những nguy hiểm tiềm ẩn và muốn rời đi ngay lập tức.

Chuyển động của cậu dường như đã chạm vào một số công tắc đối với lũ ác ma xung quanh anh, họ bắt đầu nói lời nói vô nghĩa.


"Chuyện gì đã xảy ra với tiểu thư Lilith vậy? Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó!"

"Nghe nói, Ma Vương bệ hạ mới bắt được lai hắc long rất yếu, làm sao có thể bảo vệ tiểu thư Lilith!"

"Tôi rất lo lắng cho tiểu thư Lilith. Tên đó thậm chí còn không có ngọn lửa xanh. Tôi nghe nói hắn căn bản không kế thừa sức mạnh của Ma Vương!"

"Không nói đến sức mạnh, một đứa trẻ cũng có thể đánh bại hắn! Hắn mang trong mình dòng máu của một con người yếu đuối. Nếu tôi là Ma Vương, tôi sẽ không bao giờ để một kẻ yếu ớt như vậy quay trở lại!"

Văn Ánh bị đám ác ma này chen vào giữa, không nói nên lời, nghe thấy những điều không giống với những gì mình thấy, thần kinh đau nhức, một tay kéo cậu ra khỏi đám yêu quái, Văn Ánh ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, nhìn sang một bên. Quả thực đó là Aruda.

Cảm giác có ba mẹ đến khiến Văn Ánh không khỏi có chút ủy khuất gọi "Bà Cố".

Mặc dù họ biết rằng họ lo lắng cho sự an toàn của Lilith, nhưng ai sẽ khó chịu nếu họ đông đúc và ồn ào như vậy trong thời gian dài? Văn Ánh vốn chỉ vô thức ủy khuất lên án chỉ để trút giận, nhưng ai ngờ những người xung quanh lại yên tĩnh.

Không khí trở nên trì trệ như trước, nhưng lần này thì khác, bọn họ tựa như bị một con gà trống bóp cổ, giọng nói cũng bị cưỡng ép bóp nghẹt.

Trong một khung cảnh yên tĩnh, Aruda chạm vào đầu Văn Ánh, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ấn, ai bắt nạt cháu?"

*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho

*Xong chương 14

___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!