*Đã Beta

*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.

Hổ Phách không thể tin được, làm sao Văn Ánh lại có thể là Ma Kính ác ma? Ma Kính ác ma nổi tiếng là yếu ớt, nhưng hắn nhìn đi nhìn lại Văn Ánh và phải thừa nhận rằng Văn Ánh là Ma Kính ác ma - giống như thủy tinh, trong suốt như pha lê, toàn thân từ trên xuống dưới gần như trắng xóa.

Đặc biệt là đôi mắt trắng bạc của cậu ta, chúng thực sự cảm giác giống như tấm gương

Ma Kính ác ma đã lâu không xuất hiện trong mắt mọi người, trong Vương đô thịnh vượng không có Ma Kính ác ma, họ chuyển đến những thành phố xa xôi vì không có năng lực.

Văn Ánh từ trong túi móc ra một tấm thẻ ngẫu nhiên, nói với ác ma sừng đen: “Đây là thứ mà bọn họ đang nói, ngươi có thể kiểm tra xem chúng có phải là đạo cụ ma pháp hay không.”

Ác ma sừng đen nhận lấy nó, nhìn một lúc rồi lắc đầu nói với những ác ma: “Nó không phải là đạo cụ ma pháp.”

"Thật hay giả?"

"Trời ạ, không phải ngươi nói Ma Kính ác ma vô dụng sao? Vì sao tôi cảm thấy nó rất hữu dụng? Tấm thẻ đó có thể lập tức thi triển ma pháp."

"Tôi nghĩ nó chỉ hữu ích ở giai đoạn đầu. Sau này, khi mọi người trở nên mạnh mẽ hơn, những ma pháp yếu ớt đó ngay cả khi chúng xuất hiện ngay lập tức cũng sẽ không có tác dụng. Nếu ngươi nhanh hơn, ngươi có thể đứng trước mặt hắn và đánh bại hắn trước khi hắn sử dụng lá bài."

Mọi người đều sôi nổi thảo luận ý kiến ​​của mình, thậm chí có người còn tranh cãi ầm ĩ vì những ác ma khác có ý tưởng khác với ý tưởng của họ.

Boros chậm rãi thu hồi áp lực, Văn Ánh nhận thấy tâm tình của hắn có chút phức tạp, thật sự là rất sốc khi Boros có mắt trên trời lại giúp cậu.

Văn Ánh để ác ma sừng đen đếm số điểm, sau đó đi tới Boros trước mặt nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”

Boros kinh ngạc nhìn cậu: "Cậu làm sao vậy? Tại sao lại cảm ơn tôi?"

Văn Ánh: “…” Mẹ kiếp, EQ của ác ma thật đáng lo ngại.


Nhưng vừa rồi hắn ta quả thực đã giúp đỡ cậu, Văn Ánh đành phải kiên nhẫn nói: "Vừa rồi cậu không phải phóng thích ma lực sao..."

Đôi mắt đỏ như máu của Boros lại lần nữa lộ ra vẻ khinh miệt cùng khinh thường mà Văn Ánh quen thuộc: "Cậu cho rằng tôi làm vậy là vì cậu sao? Bọn họ quá ồn ào."

Aruda đúng lúc lên tiếng: "Boros không thích ồn ào, Tiểu Ấn, sau này cùng nhau chơi đùa, cháu phải thông cảm hắn."

Văn Ánh: "..."

Văn Ánh hít sâu một hơi, dùng lòng bàn tay lau đi khuôn mặt tê dại của mình, rút tay khỏi khuôn mặt sau đó nặn ra một nụ cười nói “Được”.

EQ của ác ma là vô vọng, chính mình thực sự muốn đẩy Boros xuống đất và đánh hắn.

Cậu liếc nhìn khuôn mặt của Boros, hắn có một khuôn mặt tuấn tú, rất đẹp trai và phong độ, đường nét trên khuôn mặt có chiều sâu và ba chiều. Sẽ không quá tệ nếu cậu nói rằng sự tức giận và hung dữ của Boros khiến người ta không dám nhìn thẳng vào hắn, dù sao trong thế giới loài người, những con chó hung ác cũng có sức mạnh và vẻ đẹp trai khiến người ta thích, nhưng Boros đã mở miệng nói, chẳng có gì thốt ra được.

Để không chọc tức chính mình, Văn Ánh nhìn đi nơi khác, ngay cả ác ma sừng đen sau khi đếm cũng chúc mừng cậu nói cậu hiện tại là người hạng nhất, Văn Ánh không mấy vui vẻ, cậu "ừ" một tiếng cho có lệ, hành vi này hấp dẫn sự chú ý của mọi người, những ác ma xung quanh cậu thậm chí còn khó tin hơn.

Đây chỉ là một tên Ma Kính ác ma kiêu ngạo như vậy sao? Giành được vị trí hạng nhất, đánh bại rất nhiều ác ma nối dõi mạnh mẽ như vậy, và đánh bại rất nhiều ác má huyết thống quý tộc, tên này một chút kiêu ngạo cũng không có.

Những ác ma xung quanh Văn Ánh đều thắc mắc liệu cậu có thực sự có khả năng đặc biệt nào không. Có người cho rằng Văn Ánh quá kiêu ngạo, và có những ác ma có quan điểm khác nhau lại bắt đầu tranh cải

Hổ Phách nhìn chằm chằm vào Văn Ánh với vẻ mặt đau khổ và căm hận, càng nghĩ về điều đó, vẻ mặt của hắn càng trở nên u ám.

Lychee người có sừng dê đen, bước tới gần, vỗ vai hắn nói: "Ngươi có nghi ngờ về hoài nghi ma sinh(*)?"

(*) giúp mọi người ơi.

Hổ Phách theo bản năng gật đầu, chợt chú ý tới ác ma bên cạnh, hất tay hắn ra trên vai: “Tránh xa ta ra, mùi thuốc hôi quá.”

"Chậc" Lychee không muốn cùng người này chân tay cường tráng, đầu óc đơn giản nói đến độc dược thâm sâu, hắn hất cằm hướng Văn Ánh nói: "Tôi nghĩ cậu ta không phải là Ma Kính ác ma bình thường."


"Đương nhiên không bình thường." Hổ Phách lập tức nói, hắn nhất định không thể bị Ma Kính ác ma bình thường đánh bại, trừ phi là biến dị.

Lychee nhìn Văn Ánh, hơi nheo mắt lại: "Ma lực của hắn vượt xa kiến ​​thức của chúng ta về Ma Kính ác ma."

Hổ Phách trợn mắt, nhìn thấy Aruda, trong đầu lóe lên một ý tưởng: "Nhất định là Aruda!"

Hắn lập tức hạ giọng: "Aruda chắc chắn đã thực hiện một số ma pháp nào đó trên người cậu ta để kích thích ma lực tăng trưởng."

Hổ Phách nhìn Văn Ánh với ánh mắt thương hại, Aruda không hề có mối liên hệ nào với Ma Kính ác ma. Văn Ánh chắc chắn đã bị Aruda bắt làm thí nghiệm. Tội nghiệp tên này, hắn không quan tâm đến lỗi lầm của tiểu nhân. Và không quan tâm đến việc Văn Ánh trêu chọc.

Có lẽ Văn Ánh đã bị thí nghiệm của Aruda đánh lừa và quên mất lẽ thường cơ bản nhất này.

Lychee nhìn thoáng qua biểu cảm sống động trên mặt Hổ Phách, từ những biểu hiện đó đoán ra các loại biến đổi tâm lý của Hổ Phách, khóe miệng nhếch lên, không để ý tới tên này, thể chất cường tráng của tên này có lẽ đã bị bộ não của hắn thay thế rồi.

Hắn nhìn vóc dáng của mình, sau đó nghĩ đến đầu óc thông minh của mình, nhếch khóe môi.

Nhiều ác ma có cùng ý tưởng với Hổ Phách, và giá trị ma lực phi logic của Văn Ánh có thể là thí nghiệm của Aruda.

Sycar rối rắm liên tục, nhưng lúc này vẫn không dám tấn công Văn Ánh, chờ Aruda không còn ở bên cạnh Văn Ánh nữa, bản thân sẽ xông tới đánh Văn Ánh.

Văn Ánh cảm thấy không có chuyện gì xảy ra nên nói với Aruda: "Bà Cố, chúng ta về thôi. Cháu nghĩ không ít ác ma đã rời đi."

Aruda gật đầu, sau đó lắc đầu, chỉ vào chấm đen ngày càng lớn ở phía xa và nói: "Khi cảnh này kết thúc, bà cố sẽ về chuẩn bị đồ ăn ngon cho cháu... Nhân tiện, cháu cũng nên chuẩn bị nhiều đồ dùng học tập cho trường học.

Khi Aruda đang nói, bà đang đắm chìm trong suy nghĩ về những thứ mình cần mua.

Văn Ánh ngẩng đầu nhìn bầu trời, những đốm đen nhỏ càng ngày càng lớn, rất nhanh cậu đã có thể nhìn thấy bóng dáng ác ma, cậu khá tò mò về diễn biến tiếp theo, nhịp tim vô thức đập nhanh. Tiết mục Vương tử Ma Giới có khác với vở kịch cung đình hay không.


Từ khóe mắt, cậu nhìn thấy nhị điện hạ, một thiếu niên ác ma đẹp trai, hắn đã ở bên cạnh Lilith, bây giờ Lilith và Levima đang ở cùng nhau, và cả hai đang nhận được ma pháp chữa trị cao cấp từ chính ác ma của mình.

Hóa ra ma pháp chữa trị cao cấp của ác ma không thể chữa khỏi trị cho người chỉ trong vài hơi thở, Văn Ánh nghĩ rằng những pháp chữa trị cao cấp đó có thể khiến trong thời gian ngắn làm cho người có sức sống và tung tăng nhảy nhót trở lại.

Văn Ánh nhìn một lúc, tự hỏi liệu mình có thể đánh cắp hay không.

Trong đám ác ma ồn ào, tất cả đều rút lui về một chỗ, có tiếng la hét ầm ĩ, một gã ác ma di chuyển, ngăn chặn tầm nhìn của Văn Ánh về tên ác ma đang thi triển ma pháp chữa trị cao cấp, Văn Ánh không vui quay đầu lại.

Nguyên nhân gây náo loạn chính là cách đó không xa có mấy tên ác ma bị nghi ngờ là quan chấp pháp, có khoảng mười tên, trong đó có hai tên đang ôm một ác ma trẻ tuổi, Văn Ánh nhìn kỹ hơn, lập tức kinh ngạc trước hiệu suất của quan chấp pháp của Ma Giới - Chẳng phải tên ác ma đã đặt bột thuốc dưới gốc cây của cậu sao??

Nhưng rất nhanh, vẻ mặt hóng chuyện của Văn Ánh lập tức thay đổi, sắc mặt lập tức trắng bệch, đôi tay buông thả tự nhiên hơi run lên.

——Những ác ma quan chấp pháp đó đã trực tiếp giết chết hai tên ác ma đã bỏ bột.

Một đao đơn giản đâm thẳng vào tim, Văn Ánh lần đầu tiên nhìn thấy máu tươi phun ra.

Đám ác ma xung quanh nghị luận sôi nổi, Văn Ánh nuốt nước bọt, lặng lẽ quan sát phản ứng đám ác ma xung quanh, vẻ mặt của chúng rất tự nhiên, chuyện máu me vừa xảy ra cũng không khiến bọn họ phản ứng lại chút nào.

Nhìn thấy hai tên ác ma bị giết bởi những ác ma quan chấp pháp, có vẻ như họ chỉ đang xem một vụ giết người trong phim và đang thảo luận về nó.

"Lừa chết ta, tôi gần như đã phục kích thành công, nhưng hai tên đáng ghét này đã ngăn cản tôi lấy được những phiếu điểm đó."

"Đừng nói nữa, tôi đã đánh mất hết bảng điểm khi đang chạy trốn. Đám ma thú chết tiệt. Hai tên ác ma đó thực sự đáng chết."

"Lại là một đảng cực đoan, Ha. Nếu học từ con người mà không rụng một sợi tóc thì phải cản trở sự phát triển. Tôi rất thích công thức nấu ăn của con người. Ngày xưa ăn thịt sống quá khó chịu."

"Làm tốt lắm, lại là một nhóm cực đoan chống lại Ma Vương Bệ Hạ!"

"Đều là lỗi của bọn hắn, chết tiệt, tay của tôi bị ma thú chặt đứt."

“Nói đến đảng cực đoan, gia vị tôi đi mua ở Nhân Giới tuần trước đều bị bọn họ vứt đi. Tôi tức giận đến mức chỉ chờ siêu thị bổ sung thêm.”

Văn Ánh nghe bên cạnh nghe ác ma trò chuyện, sắc mặt tái nhợt của cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút, Ma Vương giống như Hoàng Đế trong vở kịch cung đình, không có manh mối nào liên quan với kẻ chủ mưu đằng sau vụ việc, mặc khác khiến cho bối cảnh của hai tên ác ma thành kẻ thù.


Văn Ánh hít sâu một hơi, trở về thì lập tức bế quan, trước tiên phải làm được hàng trăm tấm thẻ chạy trốn và bảo vệ mạnh sống! Chữa trị, tăng tốc, áo giáp rùa và ma pháp dịch chuyển tức thời, cậu phải trang bị cho chính mình, kể từ hôm nay cậu sẽ là Văn chạy chạy!

Ma Giới mẹ nó quá nguy hiểm, bọn họ một lời không hợp liền trực tiếp giết luôn! Tội phạm ở Nhân Giới vẫn phải trải qua quá trình xét xử, Văn Ánh nuốt khan.

Aruda vỗ nhẹ vai Văn Ánh, nhẹ nhàng ôn hòa hỏi: "Cảnh này xem có thú vị không?"

Văn Ánh vẻ mặt kiên định: “Bà Cố, về tới cháu sẽ bế quan.”

Aruda lắc đầu đưa cho Văn Ánh một chiếc túi đeo chéo nhỏ đang mang theo, Văn Ánh tò mò cầm lấy, khóe mắt nhìn thấy dư ảnh Boros lùi lại trong giây lát, sau đó nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn.

Boros vẫn trông như là người duy nhất trên thế giới, nhưng chuyển động cơ thể của cậu ấy có vẻ hơi cứng nhắc.

Aruda nhiệt tình giới thiệu: "Tiểu Ấn, đây là một số thứ bà sử dụng khi đi trên đường. Chúng đều hữu dụng. Hãy nhìn loại bột thuốc màu hồng này. Chính là xuân dược. Bà nghĩ từ này trong tiểu thuyết thế giới loài người rất phù hợp để đặt tên, đây không phải là xuân dược bình thường, một khi trúng, nếu không cùng người khác phát sinh quan hệ sẽ không bao giờ hết.

"Chú ý loại thuốc màu tím này, là bột tan xương, lấy một ít ngâm trong nước, loại thuốc này có thể làm tan xương, thích hợp dùng khi vứt xác."

“Đây là thứ chiết xuất từ ​​ong quỷ, bà đã pha với một số hương vị để làm nước hoa, xịt bình thường thì không sao, mùi khá thơm, nhưng uống nước mật ong thì mùi nước hoa sẽ biến thành độc tố gây tê liệt, sau này nếu muốn làm tê liệt ai đó, chỉ cần xịt loại nước hoa này lên người đó và đưa cho họ một ly nước mật ong."

“Còn cái này, bà tự mình làm ra, nó có thể giải phóng ma lực dự trữ của ác ma…”

"..."

Aruda giới thiệu rất nhiều thứ, cuối cùng vỗ nhẹ lên vai Văn Ánh vốn đã choáng váng rồi cười nói: “Về cơ bản, trong túi này đều có đầy đủ các loại thuốc cần thiết cho các mục đích khác nhau, nên đừng lo lắng, mang theo bên mình, cháu không thích ác ma, thuốc giải cũng có, nhưng không trực tiếp, sợ ác ma khác giật túi lấy thuốc giải, cho nên thuốc giải cũng là độc dược, cháu xem, thuốc giải xuân dược là hai chất độc trộn lẫn.

Văn Ánh vỗ vỗ khuôn mặt cứng ngắc của mình, sau đó mới nhận ra "ác quỷ" mà lũ ác ma nói đến không phải là Boros, mà là người bà nhân hậu và lãnh đạm trước mặt cậu.

_________________________________________

*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho

*Xong chương 17

___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!