Tỉnh Hữu còn đang ở bên kia rối rắm tại sao Bùi Khước lại biết được, vừa đoán đã đoán trúng, anh ấy vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, lại còn mang theo chút điên cuồng của con sóc Marmota.
 
Bùi Khước đương nhiên là biết rồi.
 
Khi ghi hình chương trình hôm nay, cô mới giáp mặt hỏi qua vấn đề này, sau khi ghi hình xong chưa đến mấy giờ, Tỉnh Hữu lại quay đầu hỏi Bùi Khước nội dung tương tự, cái này mà đoán không được mới là lạ đó.
 
Tuy nhiên, bản ghi hình chương trình này của Xi Ying tạm thời còn chưa được chính thức công bố ra bên ngoài, quán cà phê đã được dọn dẹp trong lúc ghi hình, các nhân viên phục vụ trong cửa hàng đều ký thỏa thuận bảo mật, công chúng vẫn chưa biết dự án này đã được ra đời.
 
Lời nói của Triệu Nghê Hạ mắc kẹt trong cổ họng, lại chỉ có thể nuốt xuống.
 
Còn về việc Bùi Khước nói tự mình đi hỏi anh ấy…
 
Vậy lại càng không thể.
 
Bây giờ cô chỉ muốn xóa sạch đoạn đối thoại này của Tỉnh Hữu và Bùi Khước khỏi điện thoại, đồng thời xóa luôn ký ức của hai người họ nữa!
 
Đây là một loại xấu hổ hoàn toàn khác với cuộc gặp mặt ngày hôm nay, mệt cho cô còn đang suy nghĩ không biết lần ghi hình chính thức tiếp theo có phát sinh tình huống đột ngột gì không, ai mà biết bây giờ tình hình ấy đã đến rồi.
 
Triệu Nghê Hạ nhắm mắt, trả lời anh ấy: […]
 
Im lặng, là Cambridge đêm nay.
 
Sau khi Tỉnh Hữu kinh ngạc xong cũng muộn màng nhận ra mình đã gây ra rắc rối và bắt đầu xin lỗi.

 
Tỉnh Hữu: [ Thật xin lỗi! Tôi thực sự không phải cố ý đâu! (Đổ mồ hôi). ]
 
Tỉnh Hữu: [ Tôi chỉ muốn giúp cậu đi hỏi vấn đề kia rồi trả lời lại cậu thôi (Rơi lệ), ai mà biết chứ (Rơi lệ). ]
 
Đúng là một người nhiệt tình.
 
Triệu Nghê Hạ sợ anh ấy rồi, cô không yên tâm mà dặn dò: [ Cậu đừng nói với anh ấy những chuyện mà chúng ta nói lúc trước! Nếu không tôi thật sự cho cậu biết tay! ]
 
Tỉnh Hữu: [ Sẽ không! Tuyệt đối không đâu! Tôi đảm bảo với cậu! ]
 
Tỉnh Hữu: [(Rơi lệ).]
 
Triệu Nghê Hạ không biết mình còn có thể tin tưởng anh ấy được hay không, cô buồn bực nhìn nội dung của bức ảnh lần nữa, kéo chăn lên, không còn gì luyến tiếc mà che mặt lại.
 
Bị Tỉnh Hữu làm như vậy, Triệu Nghê Hạ càng không biết nên đối mặt với Bùi Khước như thế nào, tình huống vốn đã xấu hổ lại càng họa vô đơn chí dưới sự giúp đỡ của anh ấy.
 
Nhưng công việc cũng sẽ không vì tâm trạng của cô mà trì hoãn lại, chương trình nên quay cũng sẽ quay. 
 
Tổ chương trình đã chuẩn bị ổn thỏa, ấn định thời gian và thông báo cho bọn họ.
 
Buổi tối trước ngày lên đường, Triệu Nghê Hạ thu dọn hành lý ở nhà, Tiêu Tình Tình qua đó giúp cô.
 
Triệu Nghê Hạ lấy một chiếc vali 24 tấc, đặt từng đồ vật mình sẽ dùng trong mấy ngày này vào.
 
Tổ chương trình sẽ chuẩn bị một số đồ dùng sinh hoạt cơ bản, nếu như xung quanh chỗ ở thuận tiện thì bọn họ có thể đến lúc đó rồi lại mua sau, nhưng có một số đồ dùng mà Triệu Nghê Hạ đã dùng quen như sữa tắm, áo ngủ, dây chun nhỏ và các loại kẹp linh tinh gì đó, cô vẫn mang theo đồ của mình đi.
 
Tiêu Tình Tình giúp cô kiểm tra lại lần nữa: “Còn thiếu thứ gì nữa không ạ?”
 
“Hình như không thiếu nữa đâu.” Triệu Nghê Hạ nhìn qua rồi hỏi: “Em đã thu dọn đồ đạc xong chưa?”
 
Tiêu Tình Tình nói cô ấy đã thu dọn xong: “Đồ đạc của em không nhiều lắm, chỉ có một chút thôi.”
 
Lần quay phim ba ngày hai đêm này, tổ chương trình đã sắp xếp Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước ở biệt thự đơn lập, các nhân viên đi cùng bao gồm cả đoàn làm phim đều ở trong căn phòng phía sau địa điểm ghi hình.
 
Vừa thuận tiện, lại không quấy rầy đến khách mời.
 
Sớm đã dọn dẹp xong xuôi, buổi chiều ngày hôm sau, tổ chương trình đã tới.
 
Triệu Nghê Hạ trang điểm xong, đeo mirco vào và di chuyển dưới sự sắp xếp của họ.
 
Trên đường đi nhận được cuộc điện thoại của Châu Liên, anh ấy quan tâm đ ến tiến triển của cô bên này: “Em đã xuất phát chưa?”
 
“Em xuất phát rồi.”
 
Anh ấy thở dài một tiếng, đột nhiên nói bằng giọng điệu của một người cha già: “Không biết vì sao anh lại có cảm giác gả con gái đi.”
 
Triệu Nghê Hạ: “?”
 

Ngày quay phim dẫn đường hôm đó, anh ấy còn dùng ánh mắt để ngăn Tiêu Tình Tình nói nhảm, bây giờ chính mình lại bắt đầu ăn nói xằng bậy.
 
“Anh đừng nói chuyện vô nghĩa nữa.”
 
Chỉ cần dựa vào bầu không khí mỗi lần cô và Bùi Khước gặp nhau là đã không có nửa điểm quan hệ gì với việc kết hôn rồi.
 
Châu Liên nói đùa vài câu rồi căn dặn: “Em có việc gì thì cứ liên lạc với bọn anh bất cứ lúc nào.”
 
Cô nói vâng.
 
Địa điểm ghi hình lần này xa hơn lần trước, dọc đường đi cũng không có PD và xe đi theo, Triệu Nghê Hạ cúp điện thoại thì bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Lái xe một lúc lâu, khi đến nơi cũng đã gần tối.
 
Triệu Nghê Hạ được thả xuống bên ngoài một căn biệt thự.
 
Đẩy cửa sân đi vào, trên đường đi cô nhìn thấy có rất nhiều camera đã được lắp đặt.
 
Cửa lớn không đóng, cô dạo qua một vòng dưới tầng một không tìm thấy phòng ngủ nên xách vali lên tầng trên.
 
Rõ ràng trước khi lên đường cô không sắp xếp quá nhiều đồ đạc, nhưng không biết tại sao lúc này xách lên lại khá nặng.
 
… Có lẽ là sữa tắm, máy sấy tóc, dụng cụ làm đẹp và sữa dưỡng thể của cô quá mức chắc chắn rồi.
 
Triệu Nghê Hạ vất vả dùng hai tay xách vali, từng bậc từng bậc đi lên, bánh xe xóc nảy lên xuống trên bậc cầu thang phát ra âm thanh, trong căn biệt thự khá trống trải lại vô cùng rõ ràng.
 
Bước lên mấy bậc, trên tầng xuất hiện một bóng người.
 
Cô vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Bùi Khước đứng ở đầu cầu thang.
 
Triệu Nghê Hạ ngạc nhiên trong chốc lát: “Anh…” Sau khi phản ứng lại mới hỏi: “Anh đến đây rất lâu rồi sao?”
 
Anh nói: “Không lâu lắm.”
 
Triệu Nghê Hạ ồ một tiếng, cô còn tưởng rằng trong biệt thự bây giờ chỉ có một mình cô.
 
Đang định tiếp tục đi lên, Bùi Khước đứng ở đầu cầu thang quan sát cô vài lần rồi đi về phía cô.
 
Cô khẽ dừng động tác lại, không biết mình có nên nhường đường hay không, vừa mới xê dịch một chút, người đi tới bên cạnh cô dừng chân lại.
 
Bùi Khước duỗi tay muốn xách vali của cô, Triệu Nghê Hạ khẽ sững sờ, không buông tay, anh nhíu mày liếc cô: “Tiếng bánh xe rất ồn.”
 
Khuôn mặt cô trở nên xấu hổ, ngại ngùng buông tay ra.
 
Vali cô xách tốn sức như vậy, nhưng đến tay anh lại trở nên nhẹ nhàng.
 
Triệu Nghê Hạ đi theo anh lên tầng, Bùi Khước đặt vali của cô xuống bên ngoài một căn phòng có dán ký hiệu màu hồng, cô nhìn qua phía đối diện, trên cửa phòng của anh cũng dán ký hiệu màu xanh tương tự.
 
Tổ chương trình đã phân phòng cho bọn họ rất tốt… Quả nhiên cũng không mất trí đến mức nhốt hai người lại cùng một phòng.

 
Triệu Nghê Hạ còn muốn sắp xếp lại đồ đạc, Bùi Khước không nhiều lời nữa, anh đi thẳng về phòng ngủ của mình.
 
Căn biệt thự này không lớn, tầng một là không gian hoạt động công cộng, tầng hai có ba phòng, hai phòng có phòng tắm riêng, lần lượt sắp xếp làm phòng ngủ cho hai người, còn lại một phòng không dùng đến được tổ chương trình khóa lại.
 
Ngoài phòng vệ sinh ở tầng một và phòng tắm trong hai phòng ngủ của tầng hai không lắp camera, thì cũng chỉ có một phòng nghỉ của tầng một là không nằm trong phạm vi quay phim.
 
Triệu Nghê Hạ thu dọn đồ đạc xong thì đi xuống tầng, đến khi mở cửa phòng bếp thì thấy Bùi Khước đang rót nước ở quầy nấu ăn, bước chân cô khẽ dừng lại.
 
Sự nhầm lẫn mà Tỉnh Hữu gây ra ít nhiều khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, có điều từ khi gặp mặt cho đến bây giờ, thấy anh dường như không có ý định nhắc đến, cô cũng dần dần thả lỏng.
 
Cô đến hơi muộn, hiện tại đã sắp đến giờ ăn tối cho nên hơi đói bụng. Tổ chương trình đã chuẩn bị trái cây, cô mở tủ lạnh ra nhìn thử rồi hỏi ý kiến của anh: “Anh ăn trái cây không?”
 
Trông anh không hứng thú lắm nhưng vẫn gật đầu.
 
Hai người lấy dâu tây và dưa lê ra, cô phụ trách rửa dâu tây, còn anh rửa dưa lê sạch sẽ rồi mang sang một bên cắt ra.
 
Hai người ngồi đối diện cùng nhau ăn xong, tiếng chuông cửa vang lên.
 
Bùi Khước đi mở cửa, một lát sau anh cầm một tấm thẻ trở về.
 
Triệu Nghê Hạ nhìn kiểu dáng quen mắt mới hỏi: “Thẻ nhiệm vụ sao?”
 
Anh ừ một tiếng, đưa tấm thẻ cho cô xem.
 
[ Mời hoàn thành bữa tối đầu tiên của hai người. ]
 
Trong phòng bếp đầy đủ mọi thứ, nguyên liệu nấu ăn cũng đã được chuẩn bị xong.
 
Bùi Khước đưa thẻ nhiệm vụ cho cô, anh quay người mở tủ lạnh rồi lấy ra mấy thứ.
 
Những đồ cần nấu được anh lần lượt đặt trên quầy nấu ăn, anh đeo tạp dề vào, tự nhiên mà nói: “Khoảng nửa tiếng đồng hồ, cô ngồi đợi một lát đi.”
 
Triệu Nghê Hạ không rời khỏi phòng bếp mà cũng cầm tạp dề đeo vào, vừa đeo vừa nói: “Tôi cũng làm một món vậy, tôi nấu thăn bò xào ớt.”
 
Bùi Khước nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô.
 
Cô bị anh nhìn thì cảm thấy hơi khó hiểu, cho rằng mình đã nói sai cái gì đó, cô chỉ vào đồ đạc trên quầy nấu ăn: “Những thứ này, không phải là để chuẩn bị làm món thăn bò xào ớt hay sao?”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!