"Phượng Nhi, mẹ biết con khó khăn, nhưng Ái Cúc cũng là người nhà của chúng ta, con không cần phải chọn cái tốt nhất, chỉ cần chọn cái phù hợp thôi, được không?"Trương Tú Lan nhìn Lý Kim Phượng với ánh mắt khẩn cầu.Trong ấn tượng của Lý Kim Phượng, đây không phải là lần đầu tiên Trương Tú Lan kêu nguyên chủ chịu ủy khuất trước mặt người Lý gia.Trước đây, nguyên chủ luôn ôm hết mọi oán hận trong lòng, đến khi không có ai ở bên cạnh, mới khóc khiến cho hai mắt sưng đỏ lên.Không có lý do nào khác là vì không muốn Trương Tú Lan khó xử.Nhưng chính vì liên tục nhượng bộ mà Trương Tú Lan đã quên mất con gái ruột của mình cũng là một con người, cũng sẽ khó chịu.Hiện tại Lý Kim Phượng đã trở thành nguyên chủ nên cô tuyệt đối không có khả năng thành toàn người khác, ác tâm với mình.Vì vậy cô trực tiếp từ chối yêu cầu của Trương Tú Lan: "Mẹ, chuyện này con không quyết định được.

Rất nhiều con mắt của đội sản xuất đang nhìn chằm chằm vào con, nếu con dở trò dối trá và âm thầm chiếu cố cho Lý Ái Cúc thì họ sẽ nghĩ gì về con? Cho dù họ không nói, thì con làm như vậy có xứng đáng với những đồng chí đang nghiêm túc làm việc kia không?”Lý Kim Phượng trực tiếp đem những người làm việc nghiêm túc nói ra, sắc mặt Trương Tú Lan lập tức thay đổi và cũng không hề đề cập đến chuyện kia nữa.Tuy nhiên, bà luôn cảm thấy con gái mình đã thay đổi, trước đây con gái bà nói gì cũng sẽ đồng ý, cho dù có không vui hay không.


Nhưng lần này lại cự tuyệt mình, giống như ngày càng có chủ ý.Trương Tú Lan không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng như bị mất đi thứ gì đó."Phượng nhi, mẹ nghe thấy ông nội của con nói hôm nay con sẽ đi lên huyện thành để gặp bác sĩ, một mình con đi có vấn đề gì không?"Khi không bảo vệ những đứa con của nhà họ Lý thì Trương Tú Lan vẫn là một người tốt.Lý Kim Phượng cũng nguyện ý cùng bà ấy nói vài câu: "Dạ, đi huyện thành xem, đầu hơi nhức."Chuyện này Trương Tú Lan vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng, lúc ấy khuê nữ hẳn là muốn chính mình đi đòi công đạo, thế nhưng mà bà ấy lại......Quên đi, chuyện này cứ để như vậy đi, sau này Ái Lan và Ái Cúc có lẽ sẽ không tái phạm nữa.Khi đang cùng Trương Tú Lan nói chuyện thì những người khác trong Lý gia cũng dậy hết rồi.Rửa mặt xong, mọi người đi vào phòng bếp nhìn thấy bánh cần tây dại trên bàn, trên mặt mọi người đều hiếm hoi nở một nụ cười.Trong thời đại này, nhà nào cũng sống như vậy, đói bụng là chuyện thường tình.Bánh rau nhìn nhỏ nhưng bên trong cũng có nhân bột nên dù sao nó cũng ngon hơn cháo.Chờ Lý Phúc Mãn tới, mọi người bắt đầu ăn điểm tâm.Ăn sáng xong, Lý Phúc Mãn kéo Lý Kim Phượng sang một bên, nhét một khối tiền đưa cho Lý Kim Phượng."Phượng nhi, ông không có nhiều tiền...!Nhưng mà một đồng này ông nội đã tiết kiệm đã lâu, cháu có thể dùng để đi huyện đi khám bác sĩ, nếu còn thừa cũng có thể mua thứ gì đó cho chính mình."Không phải là người của thời đại này nên Lý Kim Phượng cũng không biết một khối tiền tương đương với bao nhiêu.


Nhưng mà cho dù đã lật tung ký ức của nguyên chủ cũng không có thời điểm xuất hiện một khối tiền.Thời điểm nhiều nhất vẫn là hai xu, là số tiền mà Lý Phúc Mãn đã đưa cho cô khi cô làm việc rất chăm chỉ.Lý Kim Phượng thụ sủng nhược kinh nhận lấy một khối tiền này, sau đó vội vàng nhét vào túi.Sau đó lại nghe thấy Lý Phúc Mãn nói: "Chuyện này đừng nói cho ai biết, có dư thì khi trở về cũng đừng đưa cho ông nội.

Hãy giữ cho riêng mình, biết không?"Nghe Lý Phúc Mãn nói mà trong lòng Lý Kim Phượng cảm thấy ấm áp.Cô cười toe toét với Lý Phúc Mãn: "Yên tâm, cháu sẽ không nói cho người khác biết đâu!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!