Ngoại trừ chủ phong, cấm địa là nơi có khí linh nồng hậu nhất.

Vì thế, ngoại trừ công dụng giam lỏng các đệ tử chân truyền phạm lỗi, cấm địa còn trợ giúp các đệ tử tu luyện khi bị cấm túc.
Bốn thanh niên bị nhốt vào cấm địa buồn lòng ngồi trồng nấm.
Minh Huyền và Tiết Dư còn ổn.

Vốn dĩ hai người cũng thích sự yên tĩnh.

Ở giới tu chân, phù tu và đan tu vốn đã có số lượng ít, bọn họ phải nỗ lực rất nhiều để không khiến tông môn thất vọng.

Nên việc bị nhốt vào cấm địa với hai người không phải là điều gì quá đáng sợ, đây chỉ xem như đổi nơi tu luyện.
Nhưng với hai kiếm tu Diệp Kiều và Mộc Trọng Hi thì khác.

Hai thanh niên này không thể ngồi yên một chỗ được.
Diệp Kiều chán nản ngồi xếp bằng trên đất: "Các trưởng lão không rỗi hơi đến mức ngày ngày canh chừng chúng ta đâu nhỉ? Hay là chúng ta tìm cách chuồn ra ngoài?"
Diệp Kiều nắm lấy tay áo Minh Huyền rồi lắc lắc.
Minh Huyền liếc mắt nhìn nàng: "Được.

Nhưng muốn lén các trưởng lão trốn ra ngoài, chúng ta phải dùng bùa Truyền Tống."
Diệp Kiều chớp mắt, thuận thế làm tới: "Thế huynh có bùa Truyền Tống không?"
Minh Huyền nâng cằm: "Đương nhiên là có.

Nhà họ Minh của huynh chính là thế gia phù tu có số má của giới tu chân đấy!"
Diệp Kiều hùa theo tâng bốc: "Nhị sư huynh giỏi nhất ~"
Minh Huyền cực kì hưởng thụ ánh mắt sùng bái của Diệp Kiều.

Hắn không chần chừ lấy ra bùa Truyền Tống ném cho nàng: "Huynh có hai lá, muội cầm lấy dùng khi cần."
Mắt Diệp Kiều sáng rực.

Nàng cầm lấy bùa, tiếp tục nịnh hót: "Muội biết ngay mà, nhị sư huynh giỏi nhất!"
Minh Huyền đắc ý nhướng mày.
Chuyện! Nhưng mà...!Sao cứ có cảm giác lời nói của tiểu sư muội nghe rất quen tai?
Tiết Dư đang ngồi thiền ở một bên mở mắt ra.

Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết hai người sư đệ, sư muội này là người thích náo nhiệt, chỉ e sợ thiên hạ không loạn.

Muốn hai người này ngồi yên còn khó hơn việc hủy diệt giới tu chân.
Tiết Dư thở dài, không yên tâm dặn dò: "Hai đứa ra ngoài đừng gây chuyện, nếu tình hình không ổn thì lập tức xé bùa chạy ngay.

Nếu gặp được cơ duyên, cướp được thì được, đánh không lại thì chạy.

Sau này tham gia đại hội tông môn sẽ vào rất nhiều bí cảnh lớn.

Lúc đó, năm huynh muội chúng ta đi sẽ an toàn hơn, đệ muội muốn cái gì thì bọn huynh sẽ giúp hai đứa lấy cái đó."
Tiết Dư lo lắng dặn dò cả buổi, Diệp Kiều liên tục gật đầu dạ dạ như gà mổ thóc.

Nàng cười tủm tỉm, nói: "Tam sư huynh yên tâm, muội và tứ sư huynh là người thật thà, xuống núi sẽ không gây chuyện đâu!"

"À, phải rồi." Diệp Kiều cúi đầu lấy đan Tôi Linh từ túi không gian ra, đây là phần đan lần trước nàng luyện chế còn dư lại.

"Linh đan này có thể giúp các huynh hấp thu khí linh nhanh hơn một chút."
Nếu hai sư huynh muốn tu luyện tại đây, nàng có thể giúp đỡ hai huynh ấy.
Đan Tôi Linh có thể hỗ trợ tu sĩ mau chóng thanh lọc tạp chất của khí linh trong cơ thể.

Chỉ cần ăn một viên, hiệu quả hấp thu khí linh sẽ được gia tăng rõ rệt.
Ngửi thấy mùi bún mắm quen thuộc, mặt Minh Huyền lập tức tái mét.
Dù đã mấy tháng trôi qua, nhưng hương vị của loại đan này vẫn ám ảnh hắn.
Diệp Kiều không hay biết các sư huynh sợ hãi mùi vị của đan dược mình luyện ra, nàng đưa vội cho hai người rồi liếc mắt ra hiệu với Mộc Trọng Hi, sau đó xé bùa Truyền Tống rời cấm địa.
Sau kinh nghiệm bị Diệp Kiều độc hại lúc trước, lần này Tiết Dư đã chuẩn bị tâm lý.

Hắn quơ quơ cái chai, rồi cẩn thận ngửi ngửi.

Hắn kinh ngạc phát hiện những gì tiểu sư muội nói là thật: "Đan này chứa cực nhiều khí linh, chẳng lẽ sư muội thật sự biết luyện đan?"
Lúc ấy, khi Diệp Kiều đưa đan cho hắn thử, hắn còn tưởng nàng đang đùa.

Hơn nữa, mùi vị của nó thật không dám khen, Tiết Dư vừa ăn một xíu đã huệ ra ngoài.

Hắn nào kịp kiểm tra ra bên trong đan dược có lượng khí linh thuần khiết như vậy.
Minh Huyền thầm lạnh gáy.

Tiết Dư là một kẻ si mê luyện đan.

Diệp Kiều là một con nhóc chỉ bình thường lúc ngủ.

Nếu hai người này luyện đan cùng nhau thì chẳng khác gì đang cùng luyện chế vũ khí sinh học! Thế thì sau này hắn và Mộc Trọng Hi còn đường sống sao?
"À...!Không chừng sư muội mua đan này từ Bích Thủy Tông." Minh Huyền nói bằng giọng khô khốc: "Huynh nghe sư phụ nói, dạo gần đây đệ tử chân truyền của Bích Thủy Tông hay xuống núi.

Mấy tháng nữa đại bí cảnh sẽ mở cổng, có khả năng sư muội và sư đệ khi xuống núi vô tình gặp người của Bích Thủy Tông rồi tranh thủ mua một ít?"
Tiết Dư chớp mắt: "Thế à?"
Minh Huyền gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng! Ở giới tu chân, người có thể tu song đạo chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Tiểu sư muội của chúng ta vẫn còn bé lắm!"
Tiết Dư ngẫm lại thấy cũng đúng.

Hắn thấy hơi tiếc nuối.

Hắn còn tưởng sau này sẽ có sư muội làm bạn cùng nghiên cứu đan phương...
Hắn ngồi nghiên cứu một mình chán lắm đó...
...
Đan dược Diệp Kiều luyện chế đa phần đều ủy thác cho một cửa hàng tên Tứ Quý Đường ở thành Vân Trung bán hộ.

Lúc này, chủ quầy đang liến thoắng không ngừng với một tu sĩ nữ.
"Tiên tử ơi, tiên tử đừng thấy đan này xấu mà chê, nó xấu nhưng bên trong nó đẹp."
Người thiếu nữ trợn to đôi mắt đẹp lên.


Nàng ôm tay, cười mỉa: "Ông chắc chứ?"
Cái thứ này mà đẹp bên trong nổi gì?
"Tôi nói thật.

Người xưa có câu đừng trông mặt mà bắt hình dong, đan dược cũng như vậy." Chủ quầy tận tình khuyên bảo.
Khoảng thời gian này, có rất nhiều đan tu tìm hắn bàn chuyện hợp tác, lúc đầu hắn không tính nhập lô đan dược có vẻ ngoài ba chấm này đâu.
Nhưng mà giá của nó rẻ hơn nhiều so với đan của các đan tu khác.
Hơn nữa, điều quan trọng là dù hình dáng của đan dược này xấu xí nhưng hiệu quả không hề kém đan do đại tông môn luyện ra.
"Không phải tôi khoác lác, nhưng mà đan dược này không hề kém cạnh đan của Bích Thủy Tông đâu!"
Hai người vốn không có hứng thú nhưng nghe chủ quầy nói vậy thì dừng bước, hỏi lại: "Không hề kém đan của Bích Thủy Tông?"
Thiếu nữ bật cười mỉa mai: "Ông có biết ông đang nói gì không đấy? Ông tưởng mấy thứ thượng vàng hạ cám này có thể đem ra so sánh với đan của Bích Thủy Tông à?"
Cô gái bên cạnh lập tức ngăn nàng lại, nhẹ giọng nhắc nhở: "Miểu Miểu, ăn nói cẩn thận."
Thiếu nữ tên Miểu Miểu biểu môi, không phục.

Nàng lẩm bẩm: "Sự thật là thế mà...!Đan kia xấu quá trời."
Chân mày xinh đẹp của cô gái hơi nhíu lại.

Nàng lấy một viên đan màu nâu vàng ra, bóp nát: "Muội xem.

Khí linh bên trong rất đậm.

Phẩm chất không tồi, nhưng không hiểu sao hình dáng lại kỳ quái thế này?"
Người nào có tài năng thiên bẩm luyện ra được quả đan dược ma chê quỷ hờn thế này? Giá cả lại còn thấp tẹt, không sợ phá giá thị trường à?
Là đệ tử của tông môn có nhiều đan tu nhất, nàng không muốn nhìn thấy cảnh giá đan dược bị kéo xuống sập sàn.
Miểu Miểu cẩn thận cảm nhận khí linh đang dao động.

Vẻ mặt vốn bất mãn đã biến mất, mắt nàng tròn xoe ngạc nhiên: "A, người luyện đan này sao thế? Người đó không biết bảng giá chung của đan dược sao? Hay là có vấn đề gì khác?"
Một viên đan giá mười linh thạch trung phẩm? Điên rồi à?
"Có khi là vì đan xấu quá nên không thể bán giá cao?" Cô gái như suy nghĩ đến điều gì đó.

Giá vốn mua nguyên liệu luyện đan không nhiều, tiền công mới là thứ kéo giá đan dược lên cao.
"Hay là người ta luyện đan vì đam mê? Không muốn kiếm tiền, chỉ muốn làm phước?" Giọng Miểu Miểu nhẹ bẫng: "Sư phụ nói năm nay đại bí cảnh sẽ được mở sớm hơn dự báo.

Mấy hôm nay có rất nhiều tu sĩ tập trung lại đây."
Cô gái gật đầu tán đồng: "Thế nên xuất hiện vị tán tu thâm tàng bất lộ này cũng là chuyện đương nhiên, chúng ta chỉ vô tình gặp phải thôi."
...
Sau khi xé lá bùa, vị trí được truyền tống là một nơi nào đó ở trung tâm thành Vân Trung, người qua kẻ lại đều là tán tu.

Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Nghe nói thứ bùa Truyền Tống này cực kì đam mê gacha, nếu như xu xu, người dùng có thể bị truyền đến một nơi kỳ quái nào đó.
Nhỡ như bị truyền tống vào bụng yêu thú, hoặc là mồ mả của ai đó thì toang.
Mộc Trọng Hi vẫn chú ý đến thanh huyền kiếm đang giắt bên hông Diệp Kiều.

Hắn nhịn không được khuyên nhủ: "Tiểu sư muội, muội nên đi Hầm Kiếm chọn kiếm bản mạng đi.


Hầm Kiếm ở Vấn Kiếm Tông, đợi đến khi đại hội tông môn bắt đầu, muội chỉ cần nằm trong mười thứ hạng đầu bảng thì sẽ được vào Hầm Kiếm của Vấn Kiếm Tông chọn kiếm.

Ở chỗ bọn họ, kiếm nào cũng có, kể cả linh kiếm thời thượng cổ."
Diệp Kiều: Nhức nhức cái đầu chó.
"Thôi thôi, huyền kiếm của muội còn tốt chán." Nàng thầm nghĩ, huyền kiếm hư còn có thể đổi cái mới, quan trọng là không cần tốn sức giành mười vị trí đầu bảng.
Mộc Trọng Hi: "..." Thua!
Ai cũng có thể chủ động cố gắng vươn lên, trừ Diệp Kiều!
Giang hồ có câu, nơi ăn cơm luôn là nơi thiên thời địa lợi nhân hòa để hóng chuyện.

Thế là hai người quyết định đi ăn cái gì đó trước đã.
Phòng riêng trên lầu đã hết, chỉ còn lại vài bàn ở lầu dưới.

Diệp Kiều gọi hai tô mì, và không quên đá nhẹ chân Mộc Trọng Hi nhắc nhở: "Lát nữa huynh trả tiền."
Mộc Trọng Hi hào sảng trả lời: "Chuyện nhỏ."
Một lát sau, một đám người từ bên ngoài tiến vào.

Diệp Kiều để ý thấy phục sức của bọn họ đều giống nhau, bên hông còn giắt bội kiếm, tựa như đệ tử của một tông môn nào đó.
Tên cầm đầu có cái mặt dài như mặt ngựa.

Hắn quét mắt nhìn một vòng, rồi đột nhiên kêu lên: "Ối chà, đây không phải là đệ tử của Trường Minh Tông sao?"
Diệp Kiều ngẩn ra, suýt nữa thì nhầm rằng hắn đang nói đến nàng và Mộc Trọng Hi.
Không ngờ, hai người ở bàn khác lại đứng lên.
Hai người kia không mặc trang phục đệ tử tông môn.

Nếu không phải tên mặt ngựa nói hai người nọ là đệ tử của Trường Minh Tông thì nàng cũng không nhận ra.
Mộc Trọng Hi sờ cằm: "Nếu không nhầm thì đám người kia là đệ tử nội môn của Vấn Kiếm Tông."
Vấn Kiếm Tông?
Diệp Kiều chớp mắt: "Là Vấn Kiếm Tông mà người ta đồn rằng sẽ trở thành đệ nhất tông môn năm nay?"
Mộc Trọng Hi gật đầu.

Ánh mắt của những người xung quanh lập tức tập trung vào đám người bên kia.
Hình như tên mặt ngựa có ân oán gì đó với hai đệ tử Trường Minh Tông.

Tình hình có vẻ rất căng thẳng.
Đệ tử Trường Minh Tông cao giọng cảnh cáo: "Tống Kiến, mi đừng có quá đáng! Đây là thành Vân Trung, nghiêm cấm rút kiếm."
Tên mặt ngựa được gọi là Tống Kiến cười hô hố: "Vội cái gì? Ta đã làm gì mi đâu? Mà không phải ta từng cảnh cáo mi sao? Trong mắt ta, đám người Trường Minh Tông bọn mi chính là đám rác rưởi.

Sau này nhìn thấy bọn ta, thì mi phải biết điều trốn cho thật xa.

Nghe mà không hiểu à?" Tay tên mặt ngựa vỗ nhẹ lên mặt người kia, hắn không kiêng kị gì mà buông lời nhục nhã.
Đôi mắt của hai đệ tử Trường Minh Tông đỏ lên.

Tống Kiến càng cười to tỏ vẻ đắc ý: "Sao nào? Ta nói sai sao?"
Mộc Trọng Hi cắn chặt răng, kiềm chế cơn xúc động muốn động thủ.

Hắn hít sâu một hơi.

Thành Vân Trung có quy định cấm ẩu đả.

Thế nên hắn chỉ có thể cố gắng kiềm chế cơn giận.
Diệp Kiều bưng bát mì lên.

Nàng rũ mắt, ngữ khí không rõ cảm xúc: "Tứ sư huynh, Vấn Kiếm Tông thường ngông cuồng như thế à?"
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại người kiêu ngạo như vậy.

Mộc Trọng Hi ừ một tiếng, giọng điệu chán ghét: "Tông môn bọn họ là đệ nhất tông môn của giới tu chân.

Bọn họ vẫn luôn xem thường chúng ta.

Hơn nữa, tông môn hai bên cũng có thù oán với nhau nên mỗi lần đụng mặt đều sẽ có xung đột.

Đại hội tông môn trăm năm trước, đừng đầu là Vấn Kiếm Tông.

thứ hai là Nguyệt Thanh Tông, thứ ba là Thành Phong Tông, thứ tư là Bích Thủy Tông.

Chúng ta đứng thứ năm.

Đệ tử chân truyền của Bích Thủy Tông hầu hết đều là nữ, bọn họ lại là đan tu nên không thạo đánh nhau.

Vị trí thứ tư cũng xem như không thấp."
Huống hồ, Bích Thủy Tông cực giàu, lại có nhiều đan tu.

Chẳng ai muốn đắc tội bọn họ.

Còn nếu thích chơi liều thì cứ đắc tội, lúc đó bị Bích Thủy Tông cho vào sổ đen, sau này bị thương thì tự cầu nguyện cho mình.
Diệp Kiều: "Nói cách khác, Trường Minh Tông chúng ta phế nhất?"
Mộc Trọng Hi: "Nói thế cũng không sai." Nhưng mà tiểu sư muội có cần nói huỵch toẹt ra như thế không?
Bên kia vẫn tiếp tục cãi vã.

Diệp Kiều thư thái húp một ít nước lèo, sau đó bưng tô lên, hỏi: "Tứ sư huynh ăn xong chưa?"
Mì với nước suông cũng chẳng có gì ngon, Mộc Trọng Hi gật đầu.

Hắn không hiểu tại sao nàng lại hỏi cái này: "Sao vậy sư muội?"
Hắn vừa dứt lời, Diệp Kiều lập tức bước đến trước mặt Tống Kiến.
"Mi là Tống Kiến?" Nàng cười mím chi.
Đột nhiên bị ngắt lời, Tống Kiến quay đầu lại, giọng điệu hung hăng, nói: "Thì sao?"
Nàng trở tay hắt tô mì lên mặt hắn: "Thằng bất hiếu, mi nói chuyện với cha mi thế à?"
Toàn bộ quá trình rất lưu loát, trôi chảy, không một chút do dự.

Nàng quay đầu hét to với Mộc Trọng Hi: "Chạy mau!"
Hai người đã quen với việc chạy trốn ở Trường Minh Tông, nên có biến là chạy nhanh như gió.

Trong chốc lát, hai người đã chạy biệt tích.
Chỉ để lại Tống Kiến đang đứng ngơ ngác.

Cằm hắn còn đang nhỏ nước, trên đầu còn dính mấy cọng mì ăn dở.

Dáng vẻ vừa chật vật vừa buồn cười.
Diệp Kiều vận dụng Đạp Thanh Phong chạy mất dạng.
Nhớ lại vẻ mặt ngơ ngác của Tống Kiến, tâm trạng Diệp Kiều cực kì vui vẻ, nàng cười híp mắt: "Từ lúc hắn bước vào tiệm, muội đã muốn làm thế rồi."
"Tiểu sư muội." Mộc Trọng Hi đuổi theo, chân dẫm lên kiếm Triều Tịch.

Hắn giơ ngón cái về phía nàng, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: "Muội thật là trâu bò.

Quá là trâu bò luôn!"
Mộc Trọng Hi ngứa mắt đám Vấn Kiếm Tông đã lâu, nhưng vì ghi nhớ lời dạy bảo của trưởng lão nên vẫn luôn nhẫn nhịn không làm gì.

Hôm nay nhìn thấy Diệp Kiều thay mình trả đũa, hắn cảm thấy cực kỳ sáng khoái..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!