17: Thế Giới 1 Đại Thiếu Gia Hoa Tâm 17 End


Nhạc Thiên bị cắm sừng tinh thần hốt hoảng vô cùng buồn bã, vành mắt đo đỏ tựa lên bả vai Thẩm Lập Hành, không nói lời nào khụt khịt mũi.

Thẩm Lập Hành im lặng hưởng thụ sự yếu đuối của Nhạc Thiên lúc này.

Cuối cùng hắn cũng đánh tan tất cả những gì thuộc về Nhạc Thiên rồi, từ trong ra ngoài, Nhạc Thiên bây giờ sẽ hoàn toàn dựa vào hắn, thuộc về hắn.

Khóe môi Thẩm Lập Hành khẽ cong lên thành nụ cười, nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc đen mềm mại của Nhạc Thiên, dùng dịu dàng bện thành một tấm lưới mang tên giam cầm.

Trở về Thẩm trạch rồi, tâm trạng của Nhạc Thiên vẫn còn suy ụp, lúc xuống xe Thẩm Lập Hành ôm cậu, cậu cũng không hề kháng cự, thậm chí lúc nhấc chân đi còn đạp hút, người ngã vào lòng Thẩm Lập Hành.

Thẩm Lập Hành thấy hai mắt cậu trống rỗng, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, có đố kị có phẫn nộ, nhưn hơn cả là đau lòng và mong đợi.

Thẩm Lập Hành đưa tay ôm vai Nhạc Thiên, giọng khàn khàn: “Có tôi ở đây, đứng cẩn thận, đừng sợ.


Nhạc Thiên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vẫn không có tiêu cự, chỉ lẩm bẩm nói: “Chú út, chú ôm con một cái, được không?”
Hệ thống: …má, sắp bị bật tự động che nữa rồi, chả biết sao mà vừa mừng vừa lo.

Lần này Nhạc Thiên cực kỳ chủ động, bình thường toàn là Thẩm Lập Hành nửa lừa gạt nửa cưỡng ép, Nhạc Thiên chủ yếu là chống cự, mặc dù sau cùng thì hắn vẫn được thỏa mãn trong chuyện đó, nhưng tất nhiên là hắn rất không thích loại thỏa mãn đó, Thẩm Lập Hành cứ thấy giữa hai người thiếu đi một chút gì đó.

Cuối cùng thì bây giờ hắn đã biết thiếu thứ gì rồi.

Thì ra Nhạc Thiên nhiệt tình, hòa theo so với Nhạc Thiên chống sự, né tránh còn quyến rũ hơn hiều, Thẩm Lập Hành lần đầu tiên mới biết cái gì gọi là tận cùng thỏa mãn, nhân lúc Nhạc Thiên đã hoàn toàn thuận theo mình, hai người còn thử thêm vài tư thế chơi game mới.

Thẩm Lập Hành nằm trên giường, ngửa đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng mê say của Nhạc Thiên, đột nhiên cảm thấy hết thảy đều đáng giá, hắn đã nắm giữ được, hoặc nói đúng hơn là thuần hóa được Nhạc Thiên, đứa trẻ duy nhất trên đời này được hắn đặt trong tim.

Sau khi kết thúc, hệ thống thoát khỏi tự động che, sâu xa nói: “Chúc mừng cậu, đã tiến gần tinh thần lưu đày thêm một bước.


Nhạc Thiên không thèm để ý, thậm chí muốn làm một điếu thuốc, cuối cùng thì mượn lí do “tâm trạng suy sụp” vô cùng hợp tình hợp lí chơi với Thẩm Lập Hành thêm một ván nữa, thật sự rất đã ghiền.

Trước đây sau khi hai người làm xong, Nhạc Thiên vẫn luôn quay người đưa lưng về Thẩm Lập Hành, Thẩm Lập Hành ôm cậu ngủ, hôm nay Nhạc Thiên xoay lại, cẩn thận quan sát Thẩm Lập Hành, nhìn kiểu nào cũng thấy hắn đẹp trai quá đáng, hơn càng nhìn càng thấy không đủ.

Nhạc Thiên rất muốn nhào lên hôn hắn một cái, nhưng không được.

Ngay lúc đó, dường như Thẩm Lập Hành đọc hiểu được tâm tư của Nhạc Thiên vậy, hai mắt nhắm nghiền nhích về trước cọ cọ, chính xác hôn lên môi Nhạc Thiên, “Ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều.


Nhạc Thiên hơi hơi giương môi ra, cách không chu mỏ một cái với Thẩm Lập Hành, xem như là hôn trả lại, cưng à, anh đẹp quá đi, bình bịch cũng đỉnh nữa, nhưng duyên phận đôi mình cũng chỉ đến đây.

Nhạc Thiên nói với hệ thống: “Bây giờ tao không còn là thiếu gia Thẩm gia nữa, tài sản trong tay chắc ít hơn Từ Đào rồi.


Hệ thống: “Đúng vậy, chút vốn lưu động đó của cậu hoàn toàn không thể so được với cổ phần bệnh viện mà Từ Đào có.



Nhạc Thiên: “Xét theo phương diện tài lực, Từ Đào hơn xa tao,  chỗ kém hơn có lẽ là nhan sắc.


Hệ thống phải thừa nhận, cái vỏ bọc Thẩm Nhạc Thiên này đúng là đẹp thật, “Giá trị nhan sắc của Từ Đào thấp hơn cậu ba phần trăm.


Nhạc Thiên im lặng thở dài.

Thẩm Lập Hành đã tận tâm tận sức làm cậu hết hi vọng với Dư Diêu, là vì muốn chiếm giữ lấy cậu từ trong ra ngoài, bằng d*c vọng chiếm hữu đến gần như bi3n thái của Thẩm Lập Hành, ngày mai Thẩm Lập Hành vừa tỉnh dậy, hôn ước của Nhạc Thiên và Dư Diêu sẽ lập tức game over.

Cũng có nghĩa là nhiệm vụ của Nhạc Thiên chính thức thất bại.

Hệ thống: “Tinh thần lực của cậu chỉ đến cấp B, không thể chịu nổi tinh thần lưu đày đâu, không bằng nộp đơn lên liên minh xin bảo lãnh đi, tôi có truyền lên giùm cậu.


Nhạc Thiên thầm cong môi trong bóng tối, ánh mắt sáng lên lấp lóe, “Mày cũng đâu xấu tính lắm đâu.


Hệ thống: “…bọn tôi là hệ thống, đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bọn tôi sẽ không hố người khác.

” Trừ khi nhịn không nổi.

Nhạc Thiên: “Cảm ơn lòng tốt của mày, yên tâm đi, nhiệm vụ này chắc chắn sẽ không thất bại đâu.


Nửa đêm, khi nhịp thở của Thẩm Lập Hành đã đều đều, người đã say ngủ, Nhạc Thiên cẩn thận chui ra khỏi lòng hắn chạy ra ngoài, quay lại nhìn khuôn mặt điển trai của Thẩm Lập Hành, cuối cùng vẫn không kiềm được cúi người hôn hắn một cái, hôn lên mi tâm hắn.

Thật ra khi Nhạc Thiên khẽ động, Thẩm Lập Hành đã thức rồi, hắn ngủ không sâu, chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể đánh thức hắn, huống chi trong ngực là Nhạc Thiên mà hắn nâng niu.

Vốn định giả bộ ngủ để xem Nhạc Thiên muốn làm gì, không ngờ bỗng nhiên cảm thấy mi tâm nóng lên, cho dù xúc cảm mềm mại chỉ thoáng qua rồi thôi, nhưng Thẩm Lập Hành cũng có thể chính xác đoán được đó là Nhạc Thiên hôn hắn!
Tim Thẩm Lập Hành thình thịch nhảy loạn lên, rất muốn mở mắt ra đè Nhạc xuống Thiên hôn lại, nhưng lại không muốn phá hỏng khoảnh khắc dịu dàng yên tĩnh hiếm thấy giữa hai người, nên cố gắng nhẫn nhịn, dùng sức đè khóe môi vừa nhếch lên xuống, có cảm giác như là “đưa tay rẽ mây thấy trăng sáng” vậy.

Trong lòng như có thứ gì mềm mại lấp kín.

Nhạc Thiên bò xuống giường, không biết rằng Thẩm Lập Hành sau lưng đã mở mắt nhìn mình, Thẩm Lập Hành nhìn thấy Nhạc Thiên rón ra rón rén đi vào phòng tắm, trên mặt rốt cuộc không nhịn được cười.

Chung quy vẫn còn tính trẻ con.

Thẩm Lập Hành nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ ngủ, muốn chờ Nhạc Thiên lên giường thì doạ cậu giật mình.

Trong phòng tắm, Nhạc Thiên chậm rãi mở ngăn kéo ra, lấy dao cạo râu bên trong ra.


Hệ thống: “Cậu làm gì thế?” Nửa đêm cạo râu?
Nhạc Thiên: “Làm nhiệm vụ.


Trong sự khiếp sợ nói không nên lời của hệ thống, Nhạc Thiên xoẹt xoẹt mấy phát dứt khoát cạo sạch lông mày của mình, khuôn mặt trong gương lập tức trơn láng như con gà con mới rời vỏ.

Người có đẹp đến đâu đi chăng nữa mà không có lông mày, thì vẫn trông rất buồn cười.

Nhạc Thiên thúc giục: “Nhan sắc của tao đã thấp hơn Từ Đào chưa? Chưa thì để tao cắt thêm tóc luôn.

” Nhạc Thiên bỏ dao cạo râu xuống, rút kéo ra.

Lưỡi dao sáng loáng lóe lên, hẹ thống có cảm giác như số liệu của mình gần như kẹt ngay trong nháy mát, sau đó không thể không mất khống chế ọc ra âm thanh máy móc —— “Chúc mùng người trông giữ đã hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này, một tuần sau sẽ bị cưỡng chế thoát ly thế giới.


!!! Con người này!!! Quá gian xảo!!! Hệ thống suýt chút nữa đã ói ra máu.

“Nhạc Thiên, em làm gì vậy!”
Thẩm Lập Hành đợi lâu không thấy Nhạc Thiên quay lại không yên lòng, chạy vào trong phòng tắm trông thấy Nhạc Thiên đang cầm kéo đứng đối diện gương, trên mặt trụi mất cặp lông mày, vẻ mặt như cười như không, trong lòng Thẩm Lập Hành cả kinh, nghiêm túc nói: “Bỏ kéo xuống.


Nhạc Thiên nghe lời bỏ kéo xuống, nghiêng đầu nhìn qua Thẩm Lập Hành, vô tội nói: “Con không ngủ được, đi ra nghịch một chút.


Thẩm Lập Hành giật mình lo sợ, bước lên phía trước kéo Nhạc Thiên vào lòng mình, hít sâu một hơi, “Cục cưng, phòng tắm có gì để chơi đâu, mau trở về ngủ.


Một câu đó của Thẩm Lập Hành trái lại là nhắc nhở Nhạc Thiên, cậu thầm nghĩ trong lòng: Mình sắp rời khỏi thế giới này rồi, trước khi đi không làm một phát phòng tắm play với Thẩm Lập Hành chẳng phải là lỗ lắm sao.

Nghĩ đến đây, Nhạc Thiên lập tức đứng yên bất động, chân như mọc ra rễ bắt lấy vai Thẩm Lập Hành, ngẩng đầu đáng thương nói: “Chú út, chú chơi với con được không?”
Thẩm Lập Hành nhíu mày, trong lúc suy tư áo ngủ đã bị Nhạc Thiên kéo ra hơn nửa, Nhạc Thiên đã bất chấp tất cả nhào tới bá vương ngạnh thương cung, cậu chủ động bắt đầu, không lý nào Thẩm Lập Hành lại từ chối không chịu, hai người thuận lý thành chương làm một hiệp trong việc tắm.

Sau khi xong việc, Nhạc Thiên nũng nịu mè nheo đòi tắm, rồi lại dụ dỗ Thẩm Lập Hành chơi thêm phát nữa trong bồn.

Mặc dù Thẩm Lập Hành đã được cho ăn no rồi, nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm như trước, hắn có cảm giác là trạng thái tinh thần của Nhạc Thiên không ổn lắm, hành vi cử chỉ kích động khác thường.

Ôm Nhạc Thiên mềm nhũn cả người trở về giường, Thẩm Lập Hành cúi người ấn một nụ hôn lên trán Nhạc Thiên đang ngủ say, “Nhạc Thiên, em cũng có chút thích tôi đúng không?”
Nếu không thì em sẽ không lén hôn tôi.

Thẩm Lập Hành vẻ mặt phúc tạp khẽ vuốt v e tóc mái rối phủ trên trán Nhạc Thiên, nhưng vì hắn thật sự rất bất an, nên cả đêm Thẩm Lập Hành không ngủ, cứ  vậy mà lẳng lặng trông Nhạc Thiên hết một đêm.

Hôm sau lúc Nhạc Thiên tỉnh dậy thì đã không thấy Thẩm Lập Hành đâu, chắc là đã đến công ty, Nhạc Thiên nằm trên giường thích ý chậm rãi xoay người,
Ngày thứ hai Nhạc Thiên tỉnh thì trầm lập đi đã không thấy tăm hơi, đại khái là đi công ty, Nhạc Thiên nằm ở trên giường thoải mái duỗi người, “Ây, nhiệm vụ này quá đơn giản.


Hệ thống: “…cậu biết lách luật như vậy, kiếp trước là bug chuyển thế hả?”
Nhạc Thiên khẽ cười đáp: “Có lợi hại tới đâu đi chăng nữa, chẳng phải cũng bị mày bắt được rồi sao.


Hệ thống im lặng trong giây lát, không muốn chấp nhận là mình đã bị cậu dỗ được! Trong đầu không ngừng nhắc nhở mình: Vạn lần không được không tin vào lời ngon tiếng ngọt của con người này, nó phải tỉnh táo! ≥﹏≤
Nhạc Thiên: “Một tuần sau cưỡng chế thoát ly là ý thức thể thoát ly hay tiêu hủy nhân vật luôn?”
Vế trước là Nhạc Thiên sẽ rời khỏi vỏ bọc này, hệ thống sẽ sắp xếp để phục chế ý thức để kéo dài công năng của vỏ bọc trong thế giới này, vế sau là Thẩm Nhạc Thiên sẽ phải chết.

Hệ thống: “Nhiệm vụ trừng phạt là phải tiêu hủy nhân vật hết.


Nhạc Thiên cũng không quá quan tâm đ ến cách nào lắm, cậu chỉ để ý một chuyện —— “Có đau không?”
“Không đau, ngỏm ngay lập tức.


Nhạc Thiên yên tâm, lại căn dặn hệ thống: “Mày xem đi, tao đã làm nhiệm vụ xong rồi, mày hứa với tao là thế giới sau có quyền có thế, đừng có quên đó.


Hệ thống im lặng một lúc lâu, “Yên tâm, đã sắp xếp xong xuôi từ lâu rồi.


Nhạc Thiên thở phào một hơi, “Hai đứa mình nghiêm túc hợp tác, rất nhanh là có thể hoàn thành hết tất cả các nhiệm vụ trừng phạt, đến lúc đó mày sẽ đại ca giang hồ trong đám hệ thống luôn.


Hệ thống không đáp lại, nó có hơi lung lay.

Một tuần kế đó, Nhạc Thiên hoàn toàn buông thả mình, ngày nào cũng dính bên người Thẩm Lập Hành, bộ dáng yếu đuối “ưm, thế giới tui sụp đổ, tui chỉ còn chú út mà thôi”, hở chút là lôi kéo dụ dỗ Thẩm Lập Hành chơi thú nhún tìm cảm giác an toàn.

Tuy là Thẩm Lập Hành cũng rất tình nguyện chơi với Nhạc Thiên, nhưng hắn vẫn cảm thấy trạng thái của Nhạc Thiên có gì đó hơi không bình thường, thậm chí có những tối Nhạc Thiên không chịu ngủ, dính lấy Thẩm Lập Hành đòi chơi.

Hệ thống: Cuối cùng thì cũng có người có cùng suy nghĩ với tui! Cậu ta bệnh chắc rồi!
Nhạc Thiên: Thẩm Lập Hành kĩ năng tốt lại còn đẹp trai, nhất định tui phải ngủ đủ một tuần!
Thế là, Thẩm Lập Hành mời bác sĩ tâm lý đến nói chuyện với Nhạc Thiên, là một ông chú trung niên hơn bốn mười, đầu tròn mặt tròn trông rất thân thiện.

Bác sĩ: “Giấc ngủ của cậu dạo gần thế nào?”
Nhạc Thiên vác cặp mắt thâm đen: “Không ngủ được mấy.


“Có lúc nào thấy tim đập nhanh hơn không?”
“Hay thấy.

” Lúc chơi với Thẩm Lập Hành nhịp tim đập nhanh gấp bội.

“Có tự thấy mặt đỏ lên nóng bừng không?”
“Hm, những lúc nghĩ ngợi lung tung sẽ bị vậy.

” Nghĩ xem còn có tư thế nào chưa thử với Thẩm Lập Hành.


“Có thấy buồn bực mất tập trung không?
“Có một chút, haizz…” Nhạc Thiên thở dài một hơi, vẻ mặt u buồn, sau khi thế giới này kết thúc, cậu có còn được gặp người đàn ông tốt nào vừa đẹp trai vừa giỏi bình bịch như Thẩm Lập Hành không nữa đây? Sầu muộn~ ý a~ vẫn luôn~ ý a~ ám tui~

Kết quả kiểm tra không được tốt lắm, bác sĩ tâm lý nói cho Thẩm Lập Hành nghe chẩn đoán của mình, lo lắng quá độ, trầm cảm mức trung bình.

Thẩm Lập Hành im lặng một lúc lâu, “Chữa được không?”
Bác sĩ trả lời: “Người trong nhà phải quan tâm cậu ấy nhiều hơn, tâm sự với cậu ấy, phải ủng hộ tinh thần cậu ấy nhiều vậy, cuộc nói chuyện như hôm nay tốt nhất là mỗi tuần làm hai đến ba lần, kết hợp với chữa trị bằng thuốc nữa, tích cực mà nói, thì tầm một hai năm là khỏi.


Tay Thẩm Lập Hành run rẩy châm điếu thuốc, “Được.


Sau khi nói chuyện với bác sĩ tâm lý xong, Thẩm Lập Hành trở về phòng ngủ, Nhạc Thiên đang ngồi xếp bằng trên giường, vừa nhìn thấy hắn đã hưng phấn nhào vào trong ngực Thẩm Lập Hành, “Chú út, chơi với con, chơi với con đi.


Cách lúc nhân vật Thẩm Nhạc Thiên bị tiêu hủy chỉ còn một tiếng, vẫn đủ để làm hết một hiệp,
Trong lòng Thẩm Lập Hành vạn phần cay đắng, vỗ nhẹ lên vai Nhạc Thiên, “Cục cưng, có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Nhạc Thiên lắc đầu từ chối, “Con không muốn đi ra ngoài, chú chơi với con đi.


Tim Thẩm Lập Hành như bị người ta hung tợn đấm vào mấy phát, sao hắn lại ép Nhạc Thiên đến nước này.

“Ngoan, xuống giường ra ngoài tản bộ với tôi một lúc đi.

” Thẩm Lập Hành cúi đầu giấu đi viền mắt đã đỏ lên của mình, luồn tay vào dưới nách Nhạc Thiên bế cậu lên như ôm trẻ con.

Nhạc Thiên sợ nhột, bật cười “hì hì” hai tiếng, tiếng cười rất trong trẻo, Thẩm Lập Hành nghe mà cõi lòng cay cay, để Nhạc Thiên thay quần áo khác xong, Thẩm Lập Hành nắm tay Nhạc Thiên đi dạo trong vườn hoa Thẩm trạch.

Ánh nắng rất vừa phải, trước đây Nhạc Thiên chưa từng ngắm kĩ vườn hoa của Thẩm gia, xem như đi dạo công viên nhìn gì cũng thấy mới lạ, sờ thử cái này, ngửi thử cái kia.

Chẳng qua chỉ là dạo quanh Thẩm gia đã ở hơn hai mươi năm thôi, mà cậu đã vui vẻ như thế, Thẩm Lập Hành bắt đầu thấy hối hận vì đã giam giữ Nhạc Thiên, hắn nắm chặt tay Nhạc Thiên, đặt bên môi mình hôn một cái, thở dài nặng nề nói: “Nhạc Thiên, xin lỗi.


Nhạc Thiên ngẩn người, cậu xoay người lại nhìn về phía Thẩm Lập Hành, phát hiện Thẩm Lập Hành – một người đàn ông trưởng thành viền mắt đỏ bừng vẻ mặt kiềm nén, nắm chặt tay cậu nâng niu kề bên môi như châu báu.

Hệ thống: Cách thời gian rời đi còn một phút, xin chuẩn bị sẵn sàng.

Nhạc Thiên khẽ thở dài, tay hơi dùng sức, kéo người Thẩm Lập Hành xuống, với tay khoác lên vai Thẩm Lập Hành, nhẹ giọng thì thầm bên tai Thẩm Lập Hành: “Chú út, con không trách chú… con rất thích chú.


Sau đó, trái tim đột nhiên đau nhói lên như trời đất quay cuồng, Nhạc Thiên ngã xuống, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là khuôn mặt không thể tin được của Thẩm Lập Hành.

Chú út, lúc chú kinh ngạc cũng rất đẹp trai! Nhưng mà…
Nhạc Thiên rít gào: “Mẹ mày, nói là không đau mà?!” Đau muốn chết á!
Hệ thống: “Khà khà.


 
------oOo------

17-2: Ngoại truyện 1

Thế giới 1: Đại thiếu gia hoa tâm ngoại truyện

Trong giới hào môn có lời đồn đãi về một vài gia tộc mang vận rủi, những gia tộc đó phú quý vô biên của cải không dứt, nhưng thành viên trong gia đình thì hết người này đến người kia lần lượt tráng niên mất sớm, như là một lời nguyền khi được nắm giữ quá nhiều tài phú.

Thẩm thị chính là một gia tộc mang vận xui rủi như vậy.

Ngày tang lễ của Thẩm Nhạc Thiên ấy, mưa rào rơi tí tách tí tách, đám hoa hồng trắng muốt trong vườn hoa Thẩm gia dính nước mưa ủ rũ cúi mình, ô đen nối nhau thành tấm rèm sân khấu, còn tăm tối ảm đạm hơn cả đám mây đen ẩn hiện trên trời.

Trong vườn yên tĩnh không có một tiếng động nào, những người đến truy điệu ai nấy đều cúi đầu, mặc hoa phục, trên tay cầm một nhánh hoa hồng tươi rói, nhóm quý phu nhân chân mang giày cao gót giẫm trên mặt đất rải đá cuội không tránh được nước mày, không khỏi mất kiên nhẫn cau đôi mày.

Người trong giới ai không biết Thẩm Nhạc Thiên vốn còn không tính là họ Thẩm, người đã bị Thẩm gia xóa tên rồi, chết cũng chết rồi, dàn trận bày cảnh trịnh trọng lớn thế làm gì.

Chôn người chết ngay trong nhà mình, chuyện như vậy mà Thẩm Lập Hành cũng dám làm nữa, không sợ đêm ngủ thấy ác mộng à? Thật là nghĩ thôi mà đã thấy khiếp người.

Đám người làm ai cũng yên lặng rơi nước mắt, tiểu thiếu gia đang khỏe mạnh như thế sao lại đột nhiên không còn, bình thường thấy tiểu thiếu gia trông rất hoạt bát mạnh khỏe vậy, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ cảm mạo nóng sốt ra thì trước giờ có bệnh tật gì to tát, còn trẻ như vậy, nhoáng cái đã đi, đừng nói tiên sinh, mấy cô giúp việc trông coi Nhạc Thiên từ nhỏ thôi cũng nhất thời khó mà chấp nhận nổi.

Giữa đám người, Thẩm Lập Hành mặc âu phục màu đen lẳng lặng đứng, quan tài đen nhánh chậm rãi hạ xuống, hai mắt Thẩm Lập Hành nhìn chằm chằm vào mép quan tài.

Người nằm bên trong đó là đứa trẻ duy nhất trên thế giới này liên kết với hắn.

Nhát gan, nhu nhược, trông trước trông sau, không biết làm gì, cháu của hắn, máu trong tim hắn, tình yêu của hắn.

Quá khứ như đèn kéo quân xẹt qua trước mặt hắn.

Dáng vẻ khi còn bé của Thẩm Nhạc Thiên hắn không nhớ rõ lắm, hoặc là không biết, có lẽ là rất nghịch ngợm chăng, hắn vẫn không quá thích đứa cháu này, hình như là… ngay cả ôm cũng chưa từng.

Thẩm Nhạc Thiên làm người ta không thích cứ như thế mà lớn đến mười tám tuổi, Thẩm Lập Hành trước giờ không coi trọng đứa trẻ đó, một Thẩm gia đủ để nuôi mấy trăm Thẩm Nhạc Thiên, Thẩm Lập Hành cũng đã quen dùng tiền đi giải quyết tai họa do Thẩm Nhạc Thiên gây ra.

Không biết bắt đầu từ khi nào, mà đứa trẻ đó dần dần đi vào tầm mắt của hắn, xông thẳng vào tim hắn, chờ hắn phát giác ra, loại tình cảm đó đã mọc rễ nẩy mầm trong lòng hắn, lớn thành một cây đại thụ rậm rạp che trời, cành lá vươn lên giăng nhằng nhịt khắp nơi, phá vỡ con tim vốn kiên cố vững vàng của hắn.

Hình như hôm đó cũng có mưa, lớn hơn hôm nay rất nhiều, tài xế nhận ra người đang đứng trong màn mưa là Thẩm Nhạc Thiên bỏ nhà ra đi, Thẩm Lập Hành ngồi ở trong xe, trước khi Nhạc Thiên đáng thương nhoài người tựa trên cửa sổ xe, hắn còn không nhận ra đó là đứa cháu trai mà hắn không buồn quan tâm.

Mưa to làm ướt mặt cậu, như một bức tranh sơn dầu bị dội nước, mơ hồ trôi dưới cơn mưa, cách cửa kính xe tim Thẩm Lập Hành chợt rung lên, mở cửa xe ra.

Quan tài chạm đến nền đất bên dưới, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Tiếng hạt mưa lộp độp rơi trên mặt ô càng lúc càng dày đặc, như tiếng từng viên từng đạn một xé gió bắn thẳng vào màng nhĩ Thẩm Lập Hành.

“Tiên sinh,” Quản gia bên cạnh thấp giọng nói, “Đến lúc hạ thổ rồi.”

Thẩm Lập Hành nghiêng mặt, lẳng lặng nhìn vào xẻng đồng trong tay quản gia.

Đây là lần thứ ba hắn dùng cái xẻng đồng này.

Lần đầu từ biệt mẹ cha.

Lần thứ hai từ biệt anh cả.

Lần thứ ba từ biệt người thương.

Quản gia thương tiếc nhìn về phía Thẩm Lập Hành đang rất bình tĩnh, ông tận mắt nhìn thấy Thẩm Lập Hành lúc còn là một đứa trẻ, được Thẩm Lập Văn ôm, cánh tay mũm mĩm của trẻ con nhẹ nhàng chạm một cái vào cây xẻng đồng thể hiện cho sự ra đi, bởi cảm giác lạnh lẽo mà òa lên khóc thật to, Thẩm Lập Văn lúc ấy mười hai tuổi vẻ mặt nhẫn nhịn, hai tay ôm em trai không ngừng run rẩy.

Nhiều năm sau, Thẩm Lập Văn cũng đi.

Thẩm Lập Hành đã thành cậu thiếu niên nắm tay Thẩm Nhạc Thiên cùng cầm xẻng hạ thổ cho Thẩm Lập Văn.

Khi đó viên mắt Thẩm Lập Hành đỏ bừng, nhưng không rơi một giọt nước mắt, hưng suy của cả một gia tộc đặt trên lưng một mình hắn, hắn không thể khóc.

Thẩm Lập Hành duỗi tay, vẻ mặt bình thản, nhận xẻng đồng trong tay quản gia, xới nắm đất đầu tiên xuống.

Bùn đất ướt nhẹp rơi lên quan tài đen, vừa chạm đã văng ra tung tóe.

“Chú út, con sai rồi,” Cậu thiếu niên co người trong xe chỉ vừa mới thành niên, khuôn mắt bị nước mưa xối ước đẫm non nớt đến đáng thương, hai mắt ướt át nhìn Thẩm Lập Hành, ôm đôi tay mảnh khảnh của mình, run lẩy bẩy nói, “Con không bỏ nhà đi nữa đâu.”

Thẩm Lập Hành trả xẻng cho quản gia, nhẹ giọng nói: “Nhập thổ đi.”

Nhóm người hầu nhỏ giọng bật khóc.

Thẩm Lập Hành vẫn luôn không quá quan tâm đứa cháu này, nhưng khi tầm mắt hắn chuyển về phía Thẩm Nhạc Thiên ướt đẫm cả người, thì trong lòng lại sinh ra một ý nghĩ rất hoang đường: Thẩm Nhạc Thiên vẫn luôn trông như thế này đúng không?

Sao hắn lại cảm thấy Thẩm Nhạc Thiên trong ký ức không phải như vậy, nào có vừa đáng thương vừa đáng yêu thế này đâu chứ, khiến hắn vô thức sinh lòng yêu thương.

Thẩm Lập Hành cởi áo vest của mình đưa cho Thẩm Nhạc Thiên khoác lên, Thẩm Nhạc Thiên cảm động đến rơi nước mắt kéo áo vest của hắn gói mình lại thật kín, co ro nói: “Xin lỗi, chú út, con làm bẩn xe của chú.”

Quan tài màu đen bên dưới, từng lớp từng lớp đất chất chồng lên nhau, Thẩm Lập Hành chết lặng nhìn theo, không biết trong lòng là đau hay là gì khác? Tim hắn vẫn còn đập sao? Người trong cỗ quan tài đen đó thật sự là Thẩm Nhạc Thiên sao?

Đúng là Thẩm Nhạc Thiên.

Hắn đã lật khăn che lên xác nhận vô số lần trong phòng cấp cứu rồi mà.

Lúc đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói đã không thể cứu được nữa.

Thẩm Lập Hành hỏi thế nào là không thể cứu được nữa.

“Bệnh nhân đã mất hẳn dấu hiệu sống rồi.”

Chuyện sau đó đã mơ hồ trong trí nhớ của Thẩm Lập Hành, hắn không nhớ rõ mình đã tiếp nhận hiện thực như thế nào, cũng không nhớ rõ bác sĩ đứng bên cạnh mình đã nói gì, hình như là bệnh tim tiềm ẩn do di truyền, Thẩm Lập Hành rất bình tĩnh rất im lặng, vẫn duy trì phong độ.

Tấm khăn trắng bệch che lên mặt Thẩm Nhạc Thiên.

Thẩm Lập Hành bỗng nhiên duỗi tay lật tấm vải lên, bác sĩ không ngăn lại.

Hắn nhìn trong chốc lát, lại từ từ phủ lên.

Một lớp vải trắng làm đường nét ngũ quan Thẩm Nhạc Thiên mờ đi, Thẩm Lập Hành chợt có một suy nghĩ hoang đường, đây thật sự là Thẩm Nhạc Thiên sao?

Hắn xốc lên lần thứ hai.

Đúng là Thẩm Nhạc Thiên.

“Tiên sinh,” Quản gia nhắc nhở, “Đến lúc tặng hoa.”

Bùn đất ướt nhẹp đã lấp bằng khoảng đất trước mặt, không còn thấy được gì cả, như là chẳng có gì xảy ra.

Thẩm Lập Hành chậm rãi gật đầu.

Giữa tiếng mưa rơi lộp độp, quản gia lớn tiếng nói: “Mời khách đến tặng hoa mặc niệm.”

Hết người này đến người nọ bước về phía trước, trên mặt đất xuất hiện từng đóa từng đóa hoa hồng trắng như tuyết.

“Tiệc đính hôn ấy, con thích hoa hồng.” Thẩm Nhạc Thiên nhỏ giọng nói với quản gia đang cầm sổ.

Thẩm Lập Hành chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống, nghe một câu thế, bước chân của hắn chợt dừng lại.

Thật ra, hắn không muốn Thẩm Nhạc Thiên đính hôn.

Cái cô minh tinh đó, hắn không thích.

Sao có thể xứng với Thẩm Nhạc Thiên?

Muốn kết hôn với trầm Nhạc Thiên, nhất định phải từ gia thế bối cảnh đến ngoại hình bằng cấp phải có thể vào mắt hắn mới được, nhưng bảo hắn chọn ra một ứng cử viên đạt yêu cầu sánh đôi với Thẩm Nhạc Thiên, thì thật lòng hắn không tìm được.

“Chú út,” Thẩm Nhạc Thiên quay đầu lại, đôi mắt to tròn lóe lên, “Chú dậy rồi.”

“Ừm, ” Thẩm Lập Hành đi chậm đến phía sau Thẩm Nhạc Thiên, liếc nhìn bản thiết kế lễ đính hôn trên tay quản gia, lạnh nhạt nói, “Không gấp, cứ từ từ mà làm.”

“Dạ, ” Thẩm Nhạc Thiên ngoan ngoãn gật đầu, “Con không vội, con nghe chú út hết.”

Hoa hồng trắng muốt rất nhanh đã trải kín một lớp, không biết ai trong nhóm khách nữ bị trẹo chân, kêu nhỏ một tiếng, gây rối trong một phạm vi nhỏ.

Thẩm Lập Hành vẫn lẳng lặng đứng, không nhìn về bên đó một lần.

Sau khi trấn định chủ trì lễ tang xong, Thẩm Lập Hành nói với quản gia: “Tôi lên nhà trước, ông tiễn khách đi.”

Một Thẩm trạch to lớn như vậy lại trống rỗng, đám người làm vẫn còn ở bên ngoài tiễn khách, Thẩm Lập Hành ngồi một mình trong đại sảnh.

Trong lúc hoảng hốt hình như có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ chỗ cửa cầu thang.

Thẩm Lập Hành đột nhiên ngẩng đầu.

Thẩm Nhạc Thiên nhào vào trong ngực hắn, cả khuôn mặt đều đang vui vẻ cười, “Chú út, con yêu chú quá!”

Thẩm Lập Hành chậm rãi mở miệng, môi hơi động đậy, cơ thể khống chế lung lay run rẩy, không biết là đau đớn từ nơi nào truyền đến, cũng nói không thể nói rõ là một loại đau đớn như thế nào, ý chí của Thẩm Lập Hành bị cơn đau thấu xương đó đánh gục, chậm rãi ngã lên ghế sa lon.

Hắn rất hối hận.

Hắn hối hận vì đã dùng sai cách để yêu Thẩm Nhạc Thiên.

Hắn cho rằng, chỉ cần Thẩm Nhạc Thiên mất đi tất cả, chỉ có thể chọn hắn.

Sao hắn có thể làm như vậy…

Biết rõ là Thẩm Nhạc Thiên nhu nhược, biết rõ là Thẩm Nhạc Thiên hoảng sợ, biết rõ là Thẩm Nhạc Thiên không bằng lòng… sao hắn lại ích kỷ như vậy, cưỡng ép bắt Thẩm Nhạc Thiên giam bên mình…

Trên nhành cây mọc gai nhọn lủa tủa, từ trong cơ thể Thẩm Lập Hành vươn ra đâm hắn máu me đầm đìa, chia năm xẻ bảy thân tâm hắn.

“Tiên sinh, ngài sao vậy?” Quản gia bước lên lo lắng nói.

Hai tay Thẩm Lập Hành chậm rãi nắm chặt lại thành đấm, hít sâu một hơi, bình thản đáp: “Không sao, chỉ hơi choáng váng thôi.”

“Tiên sinh, chuyện của thiếu gia, ai cũng không ngờ được,” Quản gia thấp giọng khuyên nhủ, “Ngài… cố vực dậy.”

“Tôi không sao.” Thẩm Lập Hành chậm rãi đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh, “Không có gì là không dậy nổi cả.”

Sự lạnh lùng hà khắc của Thẩm Lập Hành người trong Thẩm gia ai cũng biết, chẳng ai nghi ngờ tốc độ khôi phục của Thẩm Lập Hành.

Ngày thứ hai sau khi chôn cất Thẩm Nhạc Thiên, Thẩm Lập Hành đến Thẩm thị làm việc như không có chuyện gì.

Thẩm Nhạc Thiên chết rồi, thì cổ phần, bất động sản dưới tên cậu phải làm thủ tục hết, những chuyện đó Thẩm Lập Hành giao hết cho luật sư làm, nhưng hắn vẫn cần phải ký rất nhiều giấy tờ liên quan.

Tên Thẩm Nhạc Thiên nằm ngay trên văn kiện.

Nét chữ vuông vức, lạnh lẽo như chữ in, không phải con chữ rồng bay phượng múa.

Thẩm Lập Hành xuất thần nhìn văn kiện trên bàn.

Chữ của Thẩm Nhạc Thiên không đẹp, khi còn nhỏ thì Thẩm Lập Hành không muốn dạy cậu, lớn lên mời thầy dạy thư pháp cũng muộn rồi, Thẩm Nhạc Thiên phản nghịch không thích học, Thẩm Lập Hành cũng lười ép cậu, Thẩm Nhạc Thiên có lý lẽ ngụy biện cho mình, cậu nắm ống tay áo Thẩm Lập Hành, nhõng nhẽo nói: “Có chú út rồi, con chỉ cần ký tên trên giấy là được rồi, luyện chữ ký cho đẹp thôi không được sao.”

“Vậy nếu như chú không còn nữa thì sao?” Thẩm Lập Hành nửa đùa nửa thật nói.

Thẩm Nhạc Thiên sửng sốt, tròn mắt kinh ngạc nhìn Thẩm Lập Hành, một lúc sau mới cúi thấp đầu, có chút phiền muộn gãi gãi sau gáy, trên mặt hiện lên một nụ cười hơi ngốc nghếch, nhỏ giọng nói: “Con chưa nghĩ đến bao giờ… con cứ nghĩ là chú út sẽ ở bên con mãi thôi.”

Bút máy trong tay Thẩm Lập Hành trượt xuống rơi trên bàn, hắn ngơ ngác mơ mịt há miệng, cảm giác khô khốc đau xót trong cổ họng làm hắn buồn nôn, kêu r3n không thành tiếng, hắn cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn rơi lệ, cằm không ngừng lay theo nhịp thở dồn dập, chậm rãi siết chặt yết hầu, mặt đỏ lên khôi phục lại bình tĩnh, chỉ có hai tay vẫn còn đang mất kiểm soát run lên bần bật.

Triệu chứng đó theo Thẩm Lập Hành rất nhiều năm, có những khi trong một thoáng chốc lơ đãng, tay hắn lại run lên.

Trong một buổi tiệc rất bình thường, phục vụ mang một chai Romani Conti tới, Thẩm Lập Hành bình tĩnh ngồi đó, rượu đã đổ được một nữa, hắn chợt đứng dậy, hai tay run rẩy ném khăn ăn trên đầu gối xuống, “Xin lỗi.”

Cành lá mềm mại trên cây đại thụ che trời đã sớm rơi rụng hết, đâm chồi nảy mầm trong cơ thể hắn ngang tàng sinh trưởng, thi thoảng lại vươn mình ra từ tứ chi phế phủ hắn, cắt hắn máu chảy ròng ròng.

Rửa tay trong bồn, nước không ngừng tràn ra.

“Chú út,” Gương mặt đáng thương đầy nước mắt của Thẩm Nhạc Thiên tựa trong khuỷu tay hắn, vết đỏ trên tay chói mắt, “Chú không thương con.”

“Thẩm tiên sinh!”

Phục vụ bên ngoài kinh ngạc thốt lên một tiếng, Thẩm Lập Hành như vừa tỉnh giấc chiêm bao, lùi lại một bước mới phát hiện dưới chân đã nước ngập Kim Sơn (1), ống quần hắn đã ướt đẫm.

Phục vụ không ngừng nói xin lỗi, Thẩm Lập Hành từ tốn nói một câu “không trách cậu”, không chào hỏi đã rời khỏi bữa tiệc.

Tài xế che dù đến mở cửa cho hắn, Thẩm Lập Hành giương mắt nhìn màn mưa bên ngoài, trời lại mưa rồi.

Thẩm Lập Hành ngồi vào xe, bỗng nhiên nói: “Chạy chậm một chút.”

Tài xế nói: “Vâng, tiên sinh.”

Trời mưa nặng nề, ánh đèn lóa mắt hai bên đường phố soi trên cửa kính xe thành một màu sắc sặc sỡ lạ kỳ, Thẩm Lập Hành yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tiên sinh.” Tài xế nhỏ giọng gọi một câu.

Thẩm Lập Hành lập tức nghiêng đầu qua, ngay cả chính hắn cũng không biết trong phút chốc đó hắn đột nhiên mong chờ điều gì.

“Tôi định năm nay về hưu,” Tài xế muốn nói lại thôi, do dự trong chốc lát cuối cùng vẫn nói, “Mấy năm qua ngài gầy đi nhiều quá, nên chú ý sức khỏe.”

Thẩm Lập Hành im lặng một lúc lâu, mới bình tĩnh không lay động “ừm” một tiếng.

Xe nhẹ nhàng chạy vào Thẩm trạch, Thẩm Lập Hành xuống xe, nhận ô trong tay tài xế, nói với tài xế: “Ông tan làm đi.”

Trong vườn hoa, mưa to cọ rửa bia mộ màu xám tro.

Thẩm Lập Hành che dù đi tới, đứng lặng trước mộ, không biết đã nhìn bao lâu, cúi người buông ô xuống.

“Hắt xì,” Thẩm Nhạc Thiên ngồi ở trong xe hắt hơi một cái, theo bản năng kéo vai áo vest Thẩm Lập Hành lau mũi, rồi lập tức giật mình hoảng sợ nhìn về phía Thẩm Lập Hành, “Chú út, con không cố ý.”

Thẩm Lập Hành cười, hắn cảm thấy đứa trẻ trước mắt đáng yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời này, ánh mắt không khỏi dịu xuống, “Không sao.”

Hạt giống lặng yên không tiếng động gieo xuống.

“Xin lỗi, ” Thẩm Lập Hành hơi cười, duỗi tay khẽ vuốt nhẹ bức ảnh bị xối ướt, “Để em mắc mưa.”

__

(1) nước ngập Kim Sơn: 水漫金山, một câu thành ngữ tiếng Trung bốn chữ. Nghĩa là dòng lũ ngập chùa Kim Sơn, là một thần thoại và truyển thuyết cố của Trung Quốc, được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, một tình tiết trong “Bạch Xà truyện” – một trong “Tứ đại truyền thuyết tình yêu” nổi tiếng của Trung Quốc, là tên của một loại pháp thuật Bạch nương tử dùng đấu với Pháp Hải. Kim Sơn nằm ở thành phố Trấn Giang, tỉnh Giang Tô.

__

Chú út mất người thân, người yêu, sống cô độc trên núi tiền TTvTT

Thật ra theo tác giả thì là hoàn hết tất cả thế giới thì mới đến ngoại truyện, mà tui thấy vậy thì lâu quá, cả hơn 400 chương lận, đến đó quên hết trơn tình tiết rồi, nên tui đẩy lên luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!