"Hôm nay nàng gặp Ôn Nguyệt Linh?"

Buổi sáng ngoài ý muốn gặp được người, giữa trưa khi Bùi Tịch trở về cùng An Cửu dùng cơm, liền nói đến chuyện này.

Thấy thần sắc hắn như thường, khi nhắc tới Ôn Nguyệt Linh ngữ khí cũng bình đạm, dường như đối phương chỉ là người xa lạ, An Cửu nhịn không được cảm thán, kỹ thuật diễn thật sự quá tốt.

Nhưng nàng cũng không nhường một tấc.

"Không sai, ngẫu nhiên gặp được, nói mấy câu." Nàng thuận miệng nói, không để ý khẩu khí, ngược lại đột nhiên dừng ánh mắt trên mặt công tử bạch y.

Hắn đang gỡ cá cho nàng, ngón tay trắng nõn thon dài đong đưa trước mắt, nhất cử nhất động đều không nhanh không chậm, cảnh đẹp ý vui.

Giống công tử xuất thân thế gia danh môn quý tộc.

An Cửu thưởng thức trong chốc lát, liền thấy Bùi Tịch như có cảm giác nên chuyển mắt qua, lông mi rung động, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hàm chứa một tia thấp thỏm.

Nàng nhìn hắn hồi lâu, hắn không khỏi hoài nghi có phải nàng đã nhận ra gì đó hay không.

Tuy rằng căn cứ vào tin truyền đến biết được, nàng vẫn không biết gì. Đích xác như lời nàng nói, nàng cùng Ôn Nguyệt Linh chỉ nói mấy câu, hắn liền khẩn trương đến mức cảm thấy khó chịu.

"Sao nhìn ta như vậy?"

"Hôm nay ta phát hiện ra một chuyện." An Cửu mím môi nhẹ nhàng cười.

Ý cười trên mặt Bùi Tịch hơi cứng đờ, không đợi nàng phát hiện, hắn gục đầu xuống gắp thịt cá đã gỡ vào trong bát nàng, giọng trong trẻo ôn hoà thấp thấp truyền đến: "Phát hiện cái gì?"

An Cửu gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, vị thơm ngon lan toả giữa môi lưỡi, tiếng nàng hàm hồ, tiếp tục dùng ngữ điệu tùy ý, không để ý nói: "Ta phát hiện Ôn Nguyệt Linh, giống như có chút thích chàng."

Dứt lời, còn không đợi Bùi Tịch trả lời, nàng lại nói thầm: "Nhưng không sao, ta đã tống cổ nàng ta."

Cổ họng Bùi Tịch khô khốc, hơi hé miệng, hỏi vấn đề sớm đã rõ đáp án trong lòng: "Tống cổ như thế nào?"

Thiếu nữ liếc nhìn hắn một cái, bâng quơ nói: "Ta nói chàng là quỷ đoản mệnh, ai biết còn có thể sống mấy tháng chứ?"

Thần thái này ngữ khí này, so với trước, giống như đúc khi nàng luôn mồm gọi hắn là tên què.


Trái tim cũng không lạnh lùng tự giễu giống ngày trước.

Bùi Tịch chỉ cảm thấy dòng nước ấm trong lòng kích động, hắn sẽ không bởi vì thiếu nữ ghét bỏ mà lạnh lòng bực bội, dù sao tính An Cửu chính là như vậy, ngoài miệng nói khó nghe, kỳ thật lại chứa hàm nghĩa khác.

Quả nhiên, giây tiếp theo thiếu nữ liền hếch cằm nhọn, có chút đắc ý nói: "Ta vừa nói chàng sống không quá hai mươi, nàng ta lập tức bị dọa chạy, hừ, trên đời này còn có ai ngốc sẽ ở bên một quỷ đoản mệnh chết sớm chứ?"

Bùi Tịch yên lặng nói trong lòng.

Không phải còn có tên ngốc là nàng đó sao?

Trong lòng hắn bủn rủn, đúng vậy, trừ nàng còn có ai sẽ yêu hắn như vậy chứ?

Vừa nhận được tin, An Cửu và Ôn Nguyệt Linh gặp nhau, trong lòng hắn căng thẳng.

Sợ hãi nàng phát hiện ra gì đó, lại lo lắng Ôn Nguyệt Linh sẽ chạm mặt nàng, xung đột với nàng.

Dược Vương Cốc không lớn, Bùi Tịch lại không thể hạn chế An Cửu, cả ngày để nàng đi dạo khắp nơi trong cốc, mặc dù hắn sớm đã an bài Ôn Nguyệt Linh ở nơi cực hẻo lánh, nhưng gặp phải cũng là chuyện sớm hay muộn.

Ôn Nguyệt Linh người này, tuyệt đối không phải nữ tử yếu đuối bình thường, nàng ta ốm đau quanh năm, tâm tính lại có chút cố chấp, nếu để nàng ta đối mặt với An Cửu, với tính tình hai người, tuyệt đối không thể hoà hợp.

Không nghĩ tới chính là, An Cửu nói một câu, liền khiến Ôn Nguyệt Linh bại trận.

Tuy rằng hơi phá kế hoạch giải độc của hắn, nhưng...... Bùi Tịch vẫn không có gì không vui.

Ôn Nguyệt Linh thích hắn, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Phần yêu thích này quá mức nông cạn, đến nhanh biến mất cũng nhanh, nhưng chỉ cần hắn hơi chút ám chỉ, lại có thể dễ dàng ngóc đầu dậy.

Chỉ có nàng, yêu hắn trước sau như một, mặc dù biết hắn trúng kịch độc không sống được bao lâu, vẫn không để ý.

"Ta không quản được người khác thích chàng, hôm nay chuyện này liền bỏ qua. Nhưng Bùi Tịch, ta phải nói cho chàng biết, ta không chấp nhận bị phản bội, nếu để ta biết chàng phản bội ta, chạm vào nữ nhân khác, ta nhất định sẽ rời đi, không bao giờ trở về."

Lời nói thanh thúy vang lên bên tai, Bùi Tịch bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt nghiêm túc hiếm có của thiếu nữ.

Ánh mắt nàng cực kỳ chuyên chú, không mang theo nửa phần trêu đùa cùng làm nũng, đen nhánh sáng ngời, giống như hai tấm gương nhỏ, phản chiếu rõ ràng bóng dáng hắn.


Ngực dường như bị nhét một khối đá, nặng trĩu không ngừng đ è xuống.

Cổ họng khô khốc càng thêm rõ ràng, Bùi Tịch ho một tiếng, mới tìm được giọng mình: "Được...... Ta đáp ứng nàng, ta sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng."

Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới màn đêm tại trấn Kim Xà kia, hai người nói chuyện với nhau bên bờ sông. Khi đó nàng cũng như thế, nghiêm túc nói "Tuyệt không tha thứ", sau đó quả nhiên, không tha thứ cho Phi Y.

Khủng hoảng không ngăn được lan ra, khiến hắn đứng ngồi không yên, nụ cười vẫn thường thể hiện ra cũng khựng lại.

Vội vàng ăn cơm xong, hắn liền rời đi, lại không giống ngày xưa, mỗi lần trở về chỉ muốn dành thời gian cho nàng, cho dù lẳng lặng nhìn nàng cũng thỏa mãn, cuối cùng An Cửu phải thúc giục hắn đi xem bệnh cho người ta.

Bùi Tịch khác thường An Cửu đương nhiên nhìn thấy, nhưng nàng làm như không biết.

Dù sao đây là kết quả một tay nàng chủ đạo.

Kế tiếp, An Cửu lại đi qua rừng đào vài lần, hái đào mấy ngày, nhưng chưa từng gặp lại Ôn Nguyệt Linh.

Tuy rằng không gặp, nhưng theo dõi Bùi Tịch, nàng một lần nữa thấy được thân ảnh của nàng ta.

Ngày ấy sau khi gặp phải An Cửu, Ôn Nguyệt Linh kích động, lại bị bệnh.

Thời gian Bùi Tịch trị liệu cho nàng ta, cũng dài hơn.

Hắn đích xác chưa từng cho Ôn Nguyệt Linh đáp án rõ ràng, nhưng khi trị liệu giọng điệu dịu dàng, ôn nhu quan tâm, vẫn khiến thiếu nữ lún sâu vào vũng bùn.

Ngày đó câu nói của An Cửu có chút hiệu quả, nhưng không nhiều lắm.

Với sự hoang mang của Ôn Nguyệt Linh, công tử bạch y chỉ cần cười khổ nói đôi câu, liền có thể khiến thiếu nữ mềm lòng và thương tiếc.

Mỹ cường thảm* luôn hấp dẫn người, mặc dù ở cổ đại cũng không ngoại lệ.

* Mỹ cường thảm: là cụm từ dùng để chỉ nhân vật được xây dựng với tạo hình có nhân nhan sắc, khí chất ngút ngàn, kiên cường nhưng lại có số phận và kết cục bi thảm

Đối với điều này, An Cửu trước sau thờ ơ lạnh nhạt, phảng phất chẳng phát hiện ra gì, biểu hiện hoàn toàn không biết gì cả.


Sau khi gặp Ôn Nguyệt Linh không lâu, có ban đêm, cửa phòng An Cửu đột nhiên bị gõ vang.

Nàng đi qua mở cửa, liền nhìn thấy nam nhân người đầy mồ hôi sắc mặt trắng bệch.

An Cửu vừa thấy liền biết, Bùi Tịch lại độc phát rồi.

Cửa vừa mở ra, hắn liền lảo đảo đi vào, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ, cằm gác vào hõm vai An Cửu, tiếng nói run rẩy lẩm bẩm tên nàng: "Cửu nhi......"

An Cửu giơ tay sờ hắn mặt, bình tĩnh hỏi: "Độc phát rồi sao?"

Lúc trước ở chùa Vô Âm, nàng bắt gặp hắn độc phát, cho nên giờ phút này không bất ngờ cũng dễ hiểu.

Bùi Tịch vẫn chưa suy nghĩ sâu xa về điều này, hắn dựa tường kiên trì tới đây vào đêm khuya, gõ cửa phòng nàng, khi đứng trước cửa phòng nàng, hắn đầu óc mê mang còn đang suy nghĩ, muộn như vậy, nàng có mở cửa cho hắn không?

Nhưng hắn chỉ gõ một chút, cửa liền mở.

Nàng không chút phòng vệ nào với hắn, phát hiện này khiến lý trí hắn hoàn toàn trầm luân, ngay cả đau đớn trong cơ thể, cũng theo tình cảm lan ra trong lồ ng ngực mà giảm bớt rất nhiều.

Không phải ảo giác, mỗi lần độc phát ở cùng nàng, hắn sẽ dễ chịu không ít.

Yêu có thể giảm ốm đau sao? Hắn hốt hoảng nghĩ như thế.

An Cửu còn chưa kịp nhiều lời, nam nhân nhào vào người nàng liền ngẩng đầu, hơi thở cực nóng phả ra, môi nam nhân nóng bỏng, ngẫu nhiên dừng ở sườn mặt, chóp mũi, khóe miệng, bên tai nàng.

Hắn hô hấp không ức chế được thô nặng, mỗi một hơi phả ra, đều mang theo mùi thuốc đắng đặc trưng trên người hắn.

Đêm mùa hè nóng nực đến ngột ngạt, thiếu nữ sửng sốt trong chốc lát, hai tay nàng mềm nhẹ vòng qua nam nhân, theo động tác quá phận của hắn, nhẹ nhàng đón nhận môi hắn, vừa chạm vào, nam nhân giống như chú cún nóng nảy bỗng nhiên ngừng lại.

Hắn cậy cánh môi mềm mại của nàng, nhanh chóng tiến quân, chạm vào đầu lưỡi non mềm giấu ở bên trong, không khỏi quấn lấy.

An Cửu bị hắn cuốn lấy có chút không thở nổi, môi tê dại, đáng tiếc nam nhân đã mất đi lý trí căn bản không thể giao tiếp, nàng đẩy hắn, hắn chỉ biết hôn ác hơn, lực đạo ôm nàng lớn hơn, như là tức giận nàng kháng cự, cơ hồ nghiền nát nàng, dung hoà vào xương máu hắn.

Nàng rũ mắt nhìn hắn, chỉ thấy lông mi đen nhánh run rẩy, giữa mày đầy mồ hôi lạnh, chật vật bất kham.

Khoé mắt đuôi mày nam nhân quanh quẩn thống khổ mắt thường có thể thấy được, mà nàng liền như thuốc giải trừ thống khổ của hắn.

Cuối cùng, An Cửu vẫn lặng lẽ buông tay đang đẩy xuống.

Ngày hôm sau, Bùi Tịch bị tiếng chim hót thanh thúy đánh thức.


Dược Vương Cốc hoa thơm chim hót, mỗi ngày trời chưa sáng, sẽ có chim chóc uyển chuyển hót vang đánh thức nhân loại dạy sớm.

Hắn mở mắt ra, đầu tiên cảm nhận được là ấm áp mềm mại trong lòng.

Hoảng hốt cúi đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ ửng đỏ, đuôi mắt hồng hồng, mũi cũng hồng, môi càng hồng đến không ra gì, sưng to tươi đẹp, kiều diễm ướt át.

Khóe mắt nàng còn lưu lại chút thuỷ quang trong suốt, đó là dấu vết nước mắt chảy xuống, mấy sợi tóc đen nhánh bị mồ hôi thấm ướt, dính ở sườn mặt nàng, uốn lượn dính trên khóe môi đỏ thắm.

Ký ức dần dần quay lại, Bùi Tịch chậm rãi nhớ lại đêm hỗn loạn kia.

Tầm mắt trượt xuống, cả người nàng chôn dưới tay áo to rộng của hắn, hắn từng chút một kéo tay áo lên, lọt vào tầm mắt là một cảnh tượng hồng mai trong tuyết.

Da thiếu nữ vốn trắng nõn lại rất nhiều vết bầm, hồng hồng tím tím, từ bên tai chạy dài đến mắt cá chân, giống người nở đầy hoa. Áo lót cợt nhã bọc cơ thể nàng, trên vải đầy nếp nhăn.

Trên người hắn cũng có chút hỗn độn, vạt áo trước hở ra, lộ ra một khoảng ngực nhỏ trắng nõn rắn chắc, thiếu nữ gối vào tay hắn ngủ một giấc, hơi thở thật nhỏ phả vào trước ngực, giống như một chiếc lông chim nhẹ nhàng cọ, mang đến cơn ngứa đi sâu vào tận xương tủy.

Mùa hè nóng bức, nàng liền bị hắn ôm vào trong lòng như vậy, ống tay áo hắn che lại, ngủ ngon lành.

Bùi Tịch yên lặng nhìn nàng hồi lâu, không đánh thức nàng.

Chỉ là tay ôm nàng không nhịn được, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào dấu răng trên vai nàng. Dấu răng có chút sâu, nghĩ đến là không khống chế được lực, đến nay vẫn chưa biến mất, để lại vết đỏ hơi sưng.

Thiếu nữ như nhận ra động tác của hắn, mày mảnh khảnh hơi nhăn lại, hàng mi dài run rẩy, lại không có mở, chỉ quay đầu vùi khuôn mặt nhỏ sâu vào ngực hắn, như nỉ non: "Chàng nhẹ, nhẹ một chút......"

Rõ ràng hắn là đầu sỏ gây tội hại nàng, hắn còn nhớ bộ dáng nàng đêm qua vô lực giãy giụa dưới lòng bàn tay hắn, mặt ửng hồng, nước mắt rơi xuống như mưa. Nhưng trong vô thức, nàng vẫn sẽ theo bản năng trốn vào cái ôm của hắn.

Ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu lo, trong phòng lại yên tĩnh.

Bùi Tịch không cách nào hình dung cảm thụ của mình giờ phút này, đại khái nếu trên đời có hạnh phúc, đây là chính hạnh phúc.

Vì bảo vệ cho sự hạnh phúc này, hắn sẽ dùng hết thảy thủ đoạn.

Không tiếc trả giá hết thảy.

——————————

Editor có lời muốn nói:

Quà tết cho mấy ní nè~~~ An Cửu, Bùi Tịch và editor chúc mấy ní năm mới vui vẻ nhé!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!