Chương 467:

 

“Anh à, anh có biết không? Đây là người em thích. Em mong anh có thể chúc phúc cho em thay vì đả kích em. Em biết anh ấy là thầy của anh nhưng em chỉ thích anh ấy thôi! Một ngày không gặp thì lúc nào trong đầu anh cũng nhớ đến anh ấy.”

 

“Anh ấy đã làm cuộc sống của em thêm phong phú, em không thể từ bỏ tình cảm này. Anh có người mình thích không? Anh nhất định có thể hiểu được tình cảm của em. Được rồi, em không nói chuyện với anh nữa. Em sẽ không từ bỏ đâu.”

 

Nghe được tâm sự trong lòng của em gái, Hoặc Cảnh Hiên biết em gái mình đã rơi vào tấm lưới ái tình rồi.

 

Hoắc Cảnh Thanh đang ngồi ở bên giường cũng cảm thấy trong lòng không được thoải mái.

 

Sao anh cô không ủng hộ cô như vậy, cuối cùng cô không nghĩ nữa. Cô nắm tóc, hít một hơi thật sâu và nghĩ: Haha, lại là một ngày tốt lành!

 

Cô không quan tâm, đợi đến khi cô bắt được Tiêu Văn Nam vào lòng bàn tay thì cô còn sợ gì nữa?

 

Nghĩ đến đây, Hoắc Cảnh Thanh cũng biết mình chỉ sống ở đây không được lâu nên nhất định phải nắm bắt cơ hội lúc đang được ở cạnh Tiêu Văn Nam.

 

Đến buổi tối, Hoắc Cảnh Thanh nghĩ, một cái giường thì ngủ thế nào đây? Hôm nay lúc đi mua giường, cô quên mất chuyện này. Cô chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để Tiêu Văn Nam thích mình mà quên mất chuyện nhạy cảm này.

 

Nhưng Hoắc Cảnh Thanh lại nghĩ, đây không phải là một cơ hội để cô có thể tiếp cận Tiêu Văn Nam sao?

 

Nghĩ vậy, Hoắc Cảnh Thanh liền mở cửa phòng, nghĩ muốn ngủ cùng Tiêu Văn Nam. Cô vừa đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Tiêu Văn Nam đi về phía sô pha cùng chăn và gối, Hoắc Cảnh Thanh tự động dừng lại. Tiêu Văn Nam nhìn thấy Hoắc Cảnh Thanh đi ra, liền nói với cô: “Em mau về phòng ngủ đi còn tôi sẽ ngủ ở trên số phá”

 

Qua mấy ngày ở chung với nhau, Hoắc Cảnh Thanh không chỉ càng ngày càng thích Tiêu Văn Nam, mà còn thường xuyên dùng danh nghĩa muốn học bù với Tiêu Văn Nam để được ở một mình với anh Vài ngày sau, Hoắc Cảnh Thanh và Đường Mộc đang đi trên con đường rợp bóng cây.

 

“Nghe nói hôm nay có một người rất lợi hại đến trường dạy chúng ta đó.” Đường Mộc cầm điện thoại di động lên diễn đàn trường tìm được thông tin.

 

“Vào lớp đi, dù sao chúng ta cứ nghe giảng là được.” Giọng điệu của Hoắc Cảnh Thanh rất lười biếng, dù sao ai đến lớp cũng không quan trọng, trừ phi người đó là Tiêu Văn Nam.

 

Vừa nghĩ đến Tiêu Văn Nam là trong lòng của Hoắc Cảnh Thanh ngọt ngào như được rót mật.

 

Lúc này cô xa anh đã bao lâu rồi!

 

Cô nhớ đến anh thì cô lại càng muốn anh “Nghe nói anh ta là một người siêu cấp đẹp trai đấy! Trăm năm khó gặp đấy, chúng ta nên đi nhìn anh ta một chút không?” Đường Mộc nghe thấy có người đẹp trai, toàn thân tràn đầy khí thế.

 

Một anh chàng đẹp trai, hehe.

 

Nếu hai anh chàng đẹp trai ở bên nhau, thì… Nghĩ đến điều này, Đường Mộc liền bật cười.

 

Hoắc Cảnh Thanh bất lực nhìn cô ấy, ai bảo cô ấy là hủ nữ chứ, trong đầu cô ấy đến 80% là đang nghĩ tới YY rồi.

 

“Tớ khuyên cậu đừng có nghĩ linh tinh.” Hoắc Cảnh Thanh nói xong, quyết định phải thoát khỏi Đường Mộc, cô gái này rất hủ, nếu không cô cũng sẽ lây từ cô ấy mất.

 

Đường Mộc chìm đắm trong thế giới tưởng tượng của mình, khi cô ấy hoàn hồn lại thì Hoắc Cảnh Thanh đã đi xa rồi nên cô ấy vội vàng đuổi theo.

 

Lớp học ngày hôm nay, có rất nhiều người trong lớp nhiệt tình không kém.

 

Đường Mộc, đặc biệt là rất nhiều học sinh nữ dặm thêm phần lên mặt của mình “Cậu nhìn bọn họ mà xem, còn không mau nhanh lên? Không thể thua kém bọn họ được.” Đường Mộc vừa nói vừa cầm chiếc gương nhỏ lên soi.

 

Hoắc Cảnh Thanh vẫn không nhúc nhích, cô còn đang suy nghĩ xem Tiêu Văn Nam đang làm gì.

 

Hôm nay anh có tiết không?

 

Có lẽ là không, cô mới chỉ biết anh có hơn một tuần mà thôi.

 

Hiện tại anh đang làm gì nhỉ…

 

Nghĩ đến đây, Hoắc Cảnh Thanh không khỏi buồn bực.

 

Dường như cô chẳng biết gì về anh cả. Cũng chỉ biết một số chuyện nhỏ linh tinh.

 

Thời gian trôi qua nhanh, chỉ một lúc đã đến tiết học Hoắc Cảnh Thanh vốn định nghe kỹ bài học này, nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa cầm một cuốn sách như gió xuân lướt qua, trong lòng Hoặc Cảnh Thanh lại chấn động, trong lòng cô không khỏi sửng sốt.

 

Ở cửa, Tiêu Văn Nam đang đứng đó cầm một cuốn sách, và ánh nắng từ phía sau chiếu vào, trông anh thật tỏa sáng Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với một chiếc quần tây, dưới chân anh là đôi giày da sáng bóng, tràn đầy hơi thở cấm dục Ngay khi Tiêu Văn Nam bước vào cửa, anh đã khiến cho cả đám học sinh nữ bên trong phải hét lên “Ôi trên người tràn đầy hơi thở cấm dục, đẹp trai quá!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!