Edit: Frenalis

Dương Khải Lâm có chút xấu hổ: "Tư Đồ đội trưởng, thật ra chúng tôi chỉ là một đồn cảnh sát nhỏ. Ngoại trừ cảnh sát trưởng và tiểu Cao mất tích ra, cũng chỉ có 2 người chúng tôi"

Tư Đồ Lăng có chút không nói nên lời.

Tôi nói: "Tư Đồ đội trưởng, nếu không anh đợi ở cổng làng, tôi vào trước nhìn xem, nếu có chuyện gì tôi sẽ ra báo ngay cho anh, lúc đó anh có thể gọi tiếp viện. Nếu không có chuyện gì mà gọi tiếp viện thì không hay cho lắm"

Tư Đồ Lăng nói: "Vậy tôi sẽ vào với cô."

Tôi nhớ lại lời bà nội nói trong sách rằng cảnh sát có khí chính nghĩa trên người, nhất là những người như Tư Đồ Lăng, xuất thân từ quân đội, có sự nghiệp thịnh vượng, chính là thời điểm chính khí mạnh mẽ nhất, ma quỷ bình thường không dám tới gần, nhưng không bao gồm cương thi, huống chi là Phi Cương.

Thế nên tôi không từ chối mà còn cùng họ bàn bạc với nhau: tôi cùng Tư Đồ Lăng và Dương Khải Lâm vào xem, còn Phạm Thiến Thiến sẽ ở bên ngoài, nếu có chuyện gì thì sẽ gọi ngay tiếp viện đến giúp chúng tôi.

Ba người chúng tôi bước vào làng, điều lạ là ngay khi vào làng thì không thấy sương mù nữa. Sương mù bao phủ bên ngoài thôn, khi quay lại nhìn cổng làng, tôi chỉ thấy hình dáng mơ hồ. Ngôi làng rất yên tĩnh, sự im lặng chết chóc.

Dân số thôn Hồi Long, không kể những người đi làm bên ngoài, chỉ khoảng 200 dân làng, tuy ít người nhưng họ đều sống ở vùng núi này, không nên yên tĩnh đến thế, ngay cả một tiếng chó sủa cũng không có.

Nhóm người Tư Đồ Lăng đều không mang theo vũ khí, chỉ có thể tìm một cây gậy gỗ cầm ở trong tay. Trong làng từng nhà đều đóng kín cửa, chúng tôi từ cửa sổ đi đến nhìn, bên trong căn bản không có người.

"Có phải mọi người đã đến nhà của Nhiễm Đông hay không?" Dương Khải Lâm nói: "Tôi đã từng đến một lần, biết nhà của Nhiễm Đông ở đâu. Đi thôi, tôi dẫn các người đi xem."

Nhà Nhiễm Đông rất dễ tìm, căn nhà được xây dựng khang trang to lớn nhất ở đây.


Nhà nào ở đây cũng có sân trước cửa, nhà Nhiễm Đông có cái sân rộng, cổng sắt lớn không khóa, Dương Khải Lâm đi lên đẩy cửa ra, tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng chạy tới ngăn anh ta lại: "Đợi đã!"

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Nhưng đã quá muộn, anh ta đã đẩy cánh cửa sắt ra. Tôi cảm giác được một cỗ tử khí nồng đậm đang tới gần.

Trong sân có mấy chục bàn tiệc, tất cả đều chật kín người, tất cả dân làng trong thôn đều có mặt ở đây.

Cảnh tượng thật kỳ lạ và đáng sợ.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, dân làng đều quay đầu lại, ba chúng tôi há hốc mồm. Tất cả những người đó đều trở thành ma!

Bọn họ sắc mặt xanh lét, đôi môi đen sì, con mắt đỏ bừng, trông rất đáng sợ.

"Hắc hắc hắc..." Bọn họ nhìn thấy chúng tôi đều nở nụ cười, tiếng cười thật đáng sợ, bọn họ cười một tiếng, ngũ quan trên mặt liền có máu đen chảy ra. Một âm thanh ghê người truyền đến, từ phía sau cánh cổng sắt có một con ma đi ra, cách ăn mặc cũng như thôn dân, dáng dấp rất xấu xí, thậm chí còn thiếu hai cái răng cửa, nhìn như là một kẻ ngốc, tay cầm một cái rìu, đi về phía chúng tôi cười hắc hắc không ngừng.

"Chạy đi!" Tôi hét lên, cả ba chúng tôi quay người chạy về phía cổng làng. Dương Khải Lâm vừa chạy vừa run nói: "Vừa rồi, vừa rồi là ma sao?"

Làng không lớn, vừa tới cổng làng đã nhìn thấy bóng dáng của Thiến Thiến, nhưng lại thấy sương mù dày đặc như một bức tường đồng, căn bản không thoát ra được.

Chúng tôi ở trong làng hét to với Phạm Thiến Thiến, cô ấy đang chơi điện thoại di động, cô ấy ngước lên nhìn về phía làng, sau đó cúi đầu chơi tiếp. Cô ấy căn bản không nhìn thấy chúng tôi, cũng không nghe thấy âm thanh của chúng tôi.


"Hắc hắc hắc hắc." Phía sau lại truyền đến tiếng cười khủng khiếp, tên ngốc đã đuổi theo tới, chiếc rìu kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Dương Khải Lâm có lẽ muốn biểu hiện trước mặt Tư Đồ Lăng nên hét lên, cầm gậy gỗ lao tới.

"Quay lại!" Tư Đồ Lăng biến sắc, hét lớn.

Dương Khải Lâm dùng gậy đánh vào đầu con ma nhưng không đánh trúng gì, gậy xuyên qua, trọng tâm không ổn định ngã xuống trước mặt ma rìu. Ma rìu lại càng cười đáng sợ hơn và giơ rìu lên. Tôi lấy một nắm chu sa, vung tay lên vẩy vào mặt con ma rìu, con ma gầm lên, bụm mặt lui về sau mấy bước. Tư Đồ Lăng nhân cơ hội túm lấy cổ áo của Dương Khải Lâm kéo về phía sau.

Kể từ sự cố lần trước ở công viên Đào Hoa, đi đâu tôi cũng luôn mang theo một cái ba lô bên mình, trong đó có chu sa, máu chó đen, bùa hộ mệnh và những thứ khác.

Chu sa tuy có tác dụng nhưng cũng không gây thương tích quá nặng cho ma rìu, trên mặt hắn có vài vết thương ăn mòn, tức giận trừng mắt nhìn chúng tôi. Hắn giơ rìu lên, muốn lao tới, nhưng lại có vẻ hơi sợ Tư Đồ Lăng.

Trong lòng tôi khẽ động nói với Tư Đồ Lăng: "Cởi áo ra đi."

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Tư Đồ Lăng dùng quỷ dị ánh mắt nhìn tôi, tôi gấp gáp nói: "Tôi sẽ giải thích với anh sau, cởi áo ra trước đã."

Tư Đồ Lăng cởi áo để lộ cơ bắp rắn chắc màu lúa mì, sau khi xuất ngũ anh ấy vẫn luôn tập luyện nên duy trì được vóc dáng chuẩn, cơ bụng 8 múi hoàn hảo. Tôi nhìn thấy trên ngực anh ấy có hình âm dương bát quái màu đỏ thẫm.


Ma Rìu tỏ vẻ sợ hãi, lui lại một bước.

"Có chuyện gì vậy?" Tư Đồ Lăng hỏi tôi.

Tôi nói: "ma quỷ sợ bát quái, âm dương bát quái trấn ác thiên hà vạn vật, mà trong mỗi nhân thể đều sẽ có một hình bát quái ở trước ngực, một người chính trực thì uy lực của bát quái sẽ rất mạnh, nếu có tà niệm, bát quái sẽ biến mất, người trẻ tuổi cường tráng, chính nghĩa, lại có quan khí trên người, bát quái trên ngực có khí phách rất mạnh, có thể xua đuổi tà ma."

Quả nhiên, ma rìu do dự một lát, lộ ra vẻ mặt không cam lòng, quay người cầm rìu rời đi.

Dương Khải Lâm nhìn thấy, anh ta cũng cởi áo ra, nhưng màu bát quái trên ngực anh ta rất mờ.

Đứng ở nơi đây cũng không phải biện pháp, chúng tôi tìm một căn nhà không khóa, vào trong nghỉ ngơi và bàn bạc xem phải làm gì.

"Ngôi làng này xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao người trong làng đều biến thành ma?" Tư Đồ Lăng cau mày nói.

Dương Khải Lâm tái mặt nói: "Nói như vậy, cả thôn hơn hai trăm người đều chết hết rồi sao? Đây chính là một vụ án lớn."

Tư Đồ Lăng vẻ mặt u ám: "Vụ án lớn như vậy, tôi sợ không che giấu được, đến lúc đó phía trên sẽ phái tổ chức chuyên án xuống điều tra"

Tôi ngắt lời họ: "Đây không phải là một vụ án giết người thông thường. Ngay cả khi quân Nhật xâm lược Trung Quốc, họ cũng giết người hàng loạt và khiến cho oán khí đầy trời, nhưng tất cả người chết cũng đều không có biến thành ma. Mọi chuyện ở đây không đơn giản như vậy.

Kỳ thật tôi muốn nói là, hiện tại nên lo lắng chính là cái mạng nhỏ của chúng ta được không?

Tư Đồ Lăng nhìn về phía tôi: "Ý của cô là?"

Tôi hỏi Dương Khải Lâm: "thôn Hồi Long này có truyền thuyết nào không?"


Dương Khải Lâm gãi đầu: "Cô hỏi như vậy thì tôi mới nhớ ra, lúc vào làng cô có nhìn thấy tấm bia đá đó phải không?"

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Tư Đồ Lăng và tôi gật đầu.

"Tấm bia đó có lai lịch sâu xa", Dương Khải Lâm kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về tấm bia đá.

Cuối nhà Minh đầu nhà Thanh, Trung Quốc hỗn loạn, lúc đó ở Tứ Xuyên có một phản quân tên là Trương Hiến Trung, tự xưng Tây Vương, là một kẻ cuồng sát, đã giết hại rất nhiều người ở Tứ Xuyên, về sau quân Thanh đến, và bắt đầu giết người còn tàn nhẫn hơn cả Trương Hiến Trung.

Vùng này có câu vè truyền miệng: "Kẻ trộm chảy, kẻ trộm chảy, thượng giới phái hắn đi chặt đầu người ta, nếu có một người không chặt đầu được thì sứ giả tai họa sẽ đến sau". Chính là từ lúc có lời vè truyền miệng kia, Tứ Xuyên bị giết đến gần như không còn người nào, cho nên sau này mới có việc người Hồ Quảng đến lấp Tứ Xuyên.

Dương Khải Lâm nghe các người già ở vùng này nói rằng thôn Hồi Long lúc đó là lò mổ. Nhắc tới cũng lạ, thời điểm Trương Hiến Trung đem tất cả dân làng từ mười dặm tám thôn dồn về núi này để tàn sát rồi chôn ngay tại chỗ, sau này quân Thanh cũng ở đây tàn sát người dân và cũng chôn toàn bộ xác chết ở đây.

Không biết có bao nhiêu thi thể đã được chôn trong khe núi này. Sau khi tổ tiên của nhà họ Nhiễm đến, họ định cư ở đây vì đất đai màu mỡ, tuy nhiên, những chuyện kỳ ​​lạ lần lượt xảy ra, chẳng hạn như đồ ăn ở nhà đột nhiên vô cớ biến thành phân và nước tiểu, hoặc bất thình lình nhìn thấy cái tay cái chân bị gãy, đôi lúc còn nhìn thấy cái đầu bị chặt.

Tổ tiên nhà họ Nhiễm đã mời một đạo sĩ có pháp lực cao cường đến, sau đó ông ấy thực hiện một pháp sự, đem tất cả những hồn ma oán khí phong ấn dưới lòng đất và đặt một tấm bia ở trước cổng làng.

Cái tên Hồi Long của thôn cũng là do đạo sĩ đó đặt ra, ông ấy khắc tên làng lên tấm bia đá và khắc bùa chú ở mặt sau để trấn áp những oán khí trong lòng đất.

Tôi sửng sốt một lát rồi nói: "Phía sau tấm bia đá không có phù chú trận pháp gì cả."

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!