Lâm Trí Bạch khẽ giật mình, chợt hiểu được ý nghĩ của tỷ tỷ.

Nàng nghĩ Lâm Trí Bạch tự mình sáng tác ra bài hát này, cho rằng hắn dùng ba năm kinh nghiệm để viết.

Nhưng lời bài hát liên quan rất nhiều đến tình yêu, việc này khó trách Trương Hi Dương sau khi xem qua bài hát thì phản ứng đầu tiên đã liền hỏi:

“Bài hát này là do ngươi viết?”

Kiếp trước mọi người đều truyền tai nhau một câu nói, ngẫm lại quả thật cũng đúng.

Còn trẻ thì không nên nghe nhạc Lý Thông Thịnh…

Lâm Trí Bạch bỗng nhiên nhìn tỷ tỷ rồi lộ ra nụ cười tỏa nắng năm đó xuất hiện trên bức ảnh.

Mọi người xung quanh luôn tin tưởng rằng:

Hắn nhất định là đã phải trải qua những điều gì đó mới đem hắn biến thành bộ dạng như bây giờ.

Nếu như đem bài hát « Bài Hát Dành Tặng Bản Thân » ra giải thích, thì hãy xem như Lâm Trí Bạch trong vòng ba năm ngắn ngủi đã trưởng thành không còn là một thiếu niên nữa mà thôi.

Việc thu âm phải đến ngày mai mới có thẻ bắt đầu, «Bài Hát Dành Tặng Bản Thân » cho dù là như lời của Lâm Trí Bạch nói “chầm chậm ra sân”, sớm nhất cũng phải đến tối ngày thứ hai hoặc thậm chí là sáng ngày thứ ba mới có thể phát hành.


Cụ thể còn phải xem ngày mai ghi âm có thuận lợi hay không, cho nên Lâm Trí Bạch không ở công ty quá lâu liền nói với Lâm Hi rằng mình muốn về nhà.

“Để ta gọi người chở ngươi về.”

"Không cần, ta tự đón xe."

"Cũng được, còn có một chuyện nữa."

Lâm Hi nhắc nhở: "Ta vừa thông qua công ty để tạo tài khoản Cực Quang chứng nhận thân phận Bạch Đế của ngươi, nếu như sau này fan của ngươi nhiều hơn, có thể dùng tài khoản này để dùng các loại hình quảng cáo ca khúc mới.”

Lâm Trí Bạch: "Tốt."

Cực Quang cũng giống như Weibo, nó là nền tảng mạng xã hội lớn nhất ở Tần Châu.

Lâm Trí Bạch vốn cũng có tài khoản, tài khoản của hắn và tỷ tỷ có theo dõi lẫn nhau.

Tạm biệt tỷ tỷ.

Lâm Trí Bạch vừa về đến nhà, liền nghe thấy tầng trệt biệt thự truyền đến một tiếng hát quen thuộc : “Một ly kính ánh dương sớm mai, một ly kính ánh trăng sáng tỏ…”

“Mẹ, con đã về rồi.”

Trong sân có một hồ bơi nhỏ, mẹ hắn đang mặc áo tắm còn đang nhàn nhã bơi bên trong, lúc này đang vào cuối mùa hè, thời tiết quả thật có chút oi bức, trong nhà thỉnh thoảng cũng có người ra đây nghịch nước.

"Tiểu Hắc!"

Mẹ nhìn thấy Lâm Trí Bạch trở về, liền bơi đến bên hồ lấy kính bơi xuống, trên mặt có chút mất hứng nói: "Bài hát « Tiêu Sầu » đang phát này là do con viết đúng không?”

“Mẹ cứ xem là như thế đi.”

“Thằng nhỏ này cũng thiệt tình… Nếu như không phải tỷ tỷ Lâm Hi của ngươi hôm nay nói cho ta nghe thì ta và cha ngươi sẽ không biết, hừ chuyện lớn như thế này sao không nói sớm cho cha mẹ biết hả thằng kia?”

“Con đang định nói đây.”

Lời này Lâm Trí Bạch không hề nói dối, đối với thân phận Bạch Đế, Lâm Trí Bạch không hề có ý giữ bí mật với người nhà, huống hồ muốn giấu cũng không giấu được, số người tại Music13 hắn đã gặp qua cũng không ít.

Đây vốn là thẻ bài thân phận rất sáng tỏ, Lâm Trí Bạch cố ý dùng để cho một số người thấy được.

“Cũng là do ngươi quá giấu diếm đi.”


Mẹ nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của Lâm Trí Bạch, sau đó vui vẻ nói: "Bài hát này viết thật không tệ nha, ta nghe cả buổi sáng vẫn không thấy chán, càng nghe càng thích, nghe nói con còn có một bài hát mới chuẩn bị phát hành? ”

“Đúng vậy.”

“Bạch Đế cố lên…Bạch Đế vô địch.”

Mẹ vừa nói vừa cười không ngớt, cùng là người một nhà nên có thể hiểu được cái tên “Bạch Đế” này có ngụ ý gì và nó từ đâu mà đến.

"Ừ."

Lâm Trí Bạch suy nghĩ một chút, hỏi một câu: "Vậy sau này mẹ cũng cân nhắc đến việc đến công ty làm sao? ”

“Phải đi chứ.”

Mẹ Lâm Trí Bạch bất đắc dĩ nói: "Trong công ty chức vụ của ta chỉ là trên giấy tờ, cả ngày không có việc gì làm, cho nên con nghĩ có nên đổi bộ phận khác hay không.

Dù sao có chút việc để làm cũng tốt, huống hồ bây giờ sức khỏe của con đã tốt lên, mẹ cũng không cần ở nhà chăm sóc con như mấy năm trước, hơn nữa ở nhà suốt mấy năm nay quả thật là chán không chịu nổi.



“Mẹ chịu khổ rồi.”

Lâm Trí Bạch biết mấy năm nay mẹ không đi làm chủ yếu là để tiện chăm sóc cho bản thân hắn.

Vì thế ở công ty mới nhận được một chức vụ không có việc gì làm, chỉ là ba năm quá lâu, hiện tại cho dù mẹ hắn có muốn trở về công ty làm cũng không chen vào được, có lẽ đổi bộ phận khác sẽ là phương án tốt nhất.

“Chuyện này từ từ rồi nói.”


Mẹ hắn chép chép miệng, nhìn lên lầu nói: “Ca ca của ngươi đi công tác về rồi, bây giờ hắn đang làm việc trên lầu, ngươi mau đi lên chào hỏi một tiếng.”

Ca ca trở về rồi?

Lâm Trí Bạch bất ngờ mừng rỡ: “Vậy con đi lên gặp ca ca đây, lâu rồi cũng không gặp hắn, thuận tiện nhìn thấy body của mẹ hôm nay quá là xuất sắc."

“Vậy ta bơi thêm một chút nữa.”

Trong lòng mẹ Lâm Trí Bạch cảm thấy rất vui vẻ, bà ấy thích cả nhà mình như hiện tại, cha mẹ con cái hòa thuận.

Tình cảm giữa mấy đứa con của bà vô cùng thắm thiết, Lâm Trí Bạch thì càng ngày càng sáng sủa hẳn ra, không như lúc trước, tối ngày u u ám ám.

Lên tầng hai, Lâm Trí Bạch liền gõ cửa phòng sách.

"Vào đi."

Bên trong truyền đến giọng nói của ca ca.

Lâm Trí Bạch bước vào trong, ca ca Lâm Thắng Thiên của hắn bỗng nhiên đứng dậy.

Nhìn thấy đệ đệ trước mắt như hai người hoàn toàn khác biệt với trước lúc hắn đi công tác, Lâm Thắng Thiên bỗng nhiên cười rộ lên: "Ta hiện tại đã tin tưởng ngươi thật sự khỏe lại rồi, nhìn thầy thái của ngươi bây giờ và trước khi ta đi công tác hoàn toàn không giống nhau!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!