“Ca ca.”

Lâm Trí Bạch cười rồi chào hỏi một tiếng, ca ca Lâm Thắng Thiên của hắn diện mạo giống cha nhiều hơn, dáng người so với Lâm Trí Bạch thì cao hơn vài phần.

“Mau ngồi xuống đi.”

Lâm Thắng Thiên lấy ra một món quà: "Đây là ta mang từ Tề Châu về cho ngươi, ngươi xem thử có thích hay không.”

Lâm Trí Bạch mở ra nhìn, bên trong rõ ràng là một chiếc đồng hồ hoàn toàn mới, thương hiệu này hắn cũng biết, giá bán thấp nhất cũng phải từ một trăm nghìn tệ trở lên, "Đương nhiên phải thích, dù sao cũng là một món đồ đắt tiền.”

“Chúc mừng sức khỏe của ngươi đã được hồi phục!”

Lâm Trí Bạch tuy rằng không có thói quen đeo đồng hồ đeo tay, nhưng cũng không cố ý nhắc tới điều này mà chỉ lặng lẽ đeo lên cổ tay trước mặt Lâm Thắng Thiên, mặt còn có chút thưởng thức.

“Vậy ta không khách sáo nữa, cảm ơn vì món quà.”

“Người một nhà cả, ngươi còn khách sáo gì.”

"Tỷ tỷ nói ngươi đang đi công tác ở Tề Châu, còn nói là muốn mua một chương trình gì ở bên đó, kết quả có thuận lợi không?"

“Không thành công.”


Lâm Thắng Thiên nhún vai nói: “Cứ coi như là ta bỏ tiền ra đi du lịch đi, dù sao bộ phận của ta vẫn còn một chương trình truyền hình để làm.”

“Dữ vậy sao!”

Lâm Trí Bạch không hỏi thêm nữa, hắn tất nhiên là có lòng giúp đỡ ca ca nhưng trên tay còn chưa có chương trình truyền hình nào.

Nên chỉ có thể chờ một ngày nào đó rút thưởng từ hệ thống được một chương trình truyền hình rồi nói sau, cho nên bây giờ hắn cũng không dám hứa trước điều gì.

Hai người bọn họ nói chuyện khoảng nữa tiếng, Lâm Trí Bạch mới rời khỏi phòng sách.

Trở về phòng của mình, Lâm Trí Bạch liền lập tức mở điện thoại lên để xem lượt tải về của « Tiêu Sầu ».

Lúc này lượt tải về của « Tiêu Sầu » đã vượt qua mốc mười bảy triệu.

Lâm Trí Bạch trong lòng không khỏi vui mừng, nếu cứ dựa theo tốc độ này thì chỉ trong mấy ngày nữa là đã có thể rút thưởng thêm một lần.

Đây chính là sức hấp dẫn của bài hát, mặc dù bảng xếp hạng tháng trước đã đóng lại nhưng « Tiêu Sầu » vẫn giữ vững phong độ, lượt tải về vẫn cứ tăng đều.

Ngay sau đó.

Lâm Trí Bạch liền mở Cực Quang ra xem, phát hiện ID của mình đã đổi thành Bạch Đế, phía sau còn có một dấu tick màu vàng chứng minh hàng thật giá thật.

Tài khoản này có vài bài đăng mà Lâm Trí Bạch đã đăng trong quá khứ.

Ví dụ như Lâm Trí Bạch khi còn nhỏ chụp ảnh tự sướng, cùng với một vài bài đăng chia sẻ về cuộc sống.

Hiện tại khi xem lại những bài đăng này hắn cảm thấy bản thân lúc trước thật là ngây thơ, thậm chí hắn còn cảm thấy hơi xấu hổ.

Bài đăng gần nhất có xuất hiện một vài bình luận mới.

Những bình luận này phần lớn đến từ những người hâm mộ sau khi nghe xong « Tiêu Sầu » nên đã sinh ra sự hứng thú đối với Bạch Đế.

Số lượng bình luận cũng không phải là quá nhiều, ước chừng khoảng một trăm cái vì dù sao hắn cũng chỉ là một nhạc sĩ mới ra mắt, viết bài hát có hot đến đâu cũng vậy.

Người nghe bình thường thậm chí còn không nhớ được tác giả của « Tiêu Sầu » là ai.

Nhạc sĩ dù có địa vị cao đến đâu cũng chỉ là lo những việc hậu trường, người hâm mộ thường chỉ quan tâm đ ến ca sĩ nhiều hơn, trừ khi là nhạc sĩ đạt đến cấp bậc như những Khúc Đa lâu năm trong ngành giải trí.


Và kể từ khi bị thương vào ba năm trước.

Lâm Trí Bạch không còn đăng công khai bất cứ gì nữa.

Hắn chỉ đăng một ít nội dung mà chỉ mình có thể thấy được, toàn bộ đều mang một màu sắc âm u nặng nề.

【Lạnh lẽo quá.】

【Đau đầu quá đi】

【Rốt cuộc hôm đó là ai đã đẩy ta?】

【Cười ư? Cả thế giới này đều đang cười, chỉ có một mình ta ở đây là đang khóc.】

【Chỉ cần điều kiện cho phép, có cơ hội trưởng thành thì mọi người đều có khả năng làm điều xấu.

Quan niệm sai lầm lớn nhất của ta về bản chất con người là cho rằng bất kỳ ai cũng có lương tâm.】

【Chỉ cần ta chết thì ta sẽ được giải thoát sao?】

Có một số nội dung Lâm Trí Bạch đã quên là mình gửi, khi hắn nhìn thấy lại những lời này, đột nhiên cảm giác được ký ức đã chôn vùi cùng quá khứ đang muốn tấn công hắn.

Trong ba năm đó, tất cả những tâm sự cùng sự đau đớn dằn vặt đều xuất hiện trở lại, chỉ cần bản thân hắn vô tình nhớ lại thì tất cả sẽ xuất hiện ngay trước mắt.

Một số nội dung bên trong thậm chí ngay cả Lâm Trí Bạch nhìn lại cũng có chút cảm giác lạnh lạnh sống lưng.

Hắn cũng đã quên mình cũng từng nghĩ đến cái chết, có lẽ thứ ngăn cản hắn ta chính là những tình cảm gia đình ràng buộc kia.


“Tất cả đã qua rồi.”

Hắn khẽ mím môi, xóa bỏ những bài đăng riêng tư này.

Mỗi lần xóa một cái, liền cảm giác cơ thể thoải mái tăng thêm một phần.

Con người chắc chắn có thể có hận thù, nhưng không thể chìm sâu trong thù hận.

Xóa bỏ những bài đăng trong gần ba năm, Lâm Trí Bạch bỗng nhiên cảm thấy như vậy còn chưa đủ liền dứt khoát xóa sạch những bài đăng trước khi bị thương, cho đến khi tài khoản trống rỗng, Lâm Trí Bạch mới thở ra một hơi thật dài.

【Xin chào tất cả mọi người, ta là Bạch Đế.】

Hắn gõ phím cạch cạch, một bài đăng mới liền xuất hiện để chuẩn bị đón chào một khởi đầu hoàn toàn mới.

Bên ngoài.

Gió nổi lên.

Rèm cửa phòng ngủ bị gió thổi bay lên, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng, sau đó vỡ vụn, tất cả ánh sáng chói mắt từ từ chuyển hóa thành nhàn nhạt, như những hạt kim tuyến.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!