“Tổng giám đốc, tôi sai rồi.”

Tôi đánh đòn phủ đầu, chủ động nhận lỗi.

“Ồ, cô sai ở chỗ nào?” Anh ta nhìn tôi, trên mặt lại lộ ra biểu cảm tức cười, giống như người xiếc khỉ nhìn chú khỉ bị đùa giỡn vậy, vô cùng hào hứng.

Tôi rất thành thật: “Tôi không nên thừa dịp đi lấy nước đứng nói chuyện phiếm.”

Bỗng nhiên anh ta nở nụ cười, còn vươn tay vuốt vuốt tóc của tôi. Trong nụ cười đó còn mang theo chút bất đắc dĩ: “Cô đó, vốn dĩ cũng không thích hợp ngồi văn phòng…”

Anh đang muốn xào tiết tấu của tôi à. Không đúng, móng vuốt đặt trên đầu tôi là chuyện gì vậy trời! Đầu tôi tranh thủ thời gian rụt về phía sau. Kết quả cái ót đụng vào cửa “bịch” một tiếng, lập tức đau đến mức khiến cho tôi cắn răng nghiến lợi, hai mắt lóe sáng, ngồi xổm xuống. Mẹ nó, đau chết tôi rồi!

“Đau không?” Giọng nói của anh ta rất lo lắng, hình như cũng ngồi xổm xuống với tôi, còn nhẹ nhàng đặt tay sau gáy của tôi, khẽ vuốt.

Sau một lúc, tôi đã cảm giác tốt hơn nhiều. Vừa liếc mắt nhìn lên đã thấy cách anh ta khá gần. Hai người đồng thời giữ vững tư thế. Chúng tôi sát lại gần như vậy, dường như có thể nghe được cả tiếng hít thở của đối phương. Anh ta lẳng lặng nhìn tôi. Trong đôi mắt đen nhánh kia lóe lên chút ánh sáng không biết tên, dường như khiến cho người ta không có cách nào nhìn thẳng.

Tôi vội vàng lảng tránh ánh mắt của anh ta, sau đó từ dưới đất đứng dậy. Anh ta cũng đứng lên, chỉ là đôi mắt vẫn cứ chăm chú nhìn tôi. Tôi cảm thấy có chút xấu hổ, cười ha ha nói: “Vậy, giám đốc à tôi đi làm việc trước nhé. Tài liệu anh đưa cho tôi vẫn còn một chồng chưa giải quyết xong đâu.”

“Ừ, đi đi.”

Tôi thở dài một hơi, cầm cái chén, u ám rời đi.

Kết quả, vừa mới bước vào phòng làm việc, còn chưa kịp nói mình bi thảm đến cỡ nào, chỉ thấy chị Lý cầm điện thoại di động của tôi, mặt mũi tràn đầy hóng hớt: “Vừa rồi có người gọi cho em mấy cuộc điện thoại. Chị thấy tên hiện lên là Cá Voi. Là Cá Voi Tiết Tĩnh Vũ, người sắp kết hôn với Bùi Na à?”

Tôi ngẩn người, nói một câu không phải, sau đó đưa tay muốn lấy điện thoại trong tay chị ấy.

Chị ấy lập tức đưa điện thoại di động ra sau lưng, nhìn về phía tôi, kích động la lớn: “Diệp Tử, em lừa quỷ à? Ảnh chụp trên màn hình di động như vậy, em nghĩ mắt của chị mù rồi à? Cái người hôn em không phải là Tiết Tĩnh Vũ sao? Trời ạ, rốt cuộc em có quan hệ thế nào với cái người đẹp trai kia vậy! Mau thành thực khai báo đi! Nếu không thì đừng hòng lấy lại điện thoại.”


Tôi gấp rồi, tiến lên muốn đoạt lại, nhưng động tác của chị ấy quá linh hoạt, giày cao gót lại quá cao, tôi căn bản không giành được. Cuối cùng, tôi không thể làm gì khác hơn là đầu hàng, nói cho chị ấy biết, tôi và Cá Voi từng là người yêu, và chuyện ngay lúc sắp sửa kết hôn thì chia tay.

Chị Lý nghi xong, vỗ bàn một cái dọa tôi giật nảy người.

“Mẹ nó, cái thứ đàn ông không ra gì như thế lại còn có thể đẹp trai như vậy! Cái thế giới gì đây...” Lòng nhiều chuyện của chị ấy lại sôi sục, bắt đầu soi mói mãnh liệt. Tôi cũng lười để ý tới chị ấy, tranh thủ thời gian cầm điện thoại, kích động gọi lại.

Cá Voi vậy mà lại gọi điện thoại cho tôi!

Có phải anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi không, quyết định từ biển bơi về trong cái hồ này của tôi? Tôi nghe âm thanh “tút tút”, tay bắt đầu có chút phát run.

“Cá Voi?” Tôi đè nén nội tâm kích động.

Đầu kia ừ một tiếng, là giọng nói của Cá Voi!

“Có chuyện gì vậy?” Tôi giả bộ bình tĩnh.

“Chỉ là muốn hỏi em...” Anh trầm ngâm, dường như không biết nên nói ra như thế nào, mà trái tim của tôi lập tức chạy tọt lên cổ họng. Nội tâm vui sướng dường như muốn tràn ra khỏi ngực. Mau nói muốn quay lại với em đi. Chúng ta sẽ ở bên nhau như lúc trước!

“Hôn lễ của anh và Bùi Na, em có thể đến không?” Anh ta khó khăn nói.

Nụ cười lập tức căng cứng trên gương mặt của tôi. Nội tâm vui sướng cũng đột ngột biến thành nỗi đau nhức mãnh liêt. Trong phút chốc, lồ ng ngực của tôi giống như bị một tảng thiên thạch đè lên, dường như không thở nổi.

“Anh gọi điện cho em là vì để hỏi chuyện này?” Tôi cắn răng, kiềm chế sự phẫn nộ: “Ông chủ của em cũng tổ chức hôn lễ, cho nên em không đi được. Chờ lần sau đi, lần sau anh kết hôn, chắc chắn em sẽ đi chúc mừng!”

Nói xong, tôi cúp điện thoại.

Chị Lý thấy tôi tức giận đến mức không thể tự kiềm chế thì vội vàng tới an ủi tôi. An ủi vài câu thấy tôi vẫn chưa hồi phục, chị ấy lại hóa thân thành chiến sĩ mỹ nữ, lời lẽ chính nghĩa, nói: “Em chỉ ngồi ở chỗ này phiền muộn thì được cái rắm gì! Hạnh phúc là do bản thân tự giành lấy. Bùi Na cướp người đàn ông của em thì em không thể cướp anh ta về lại sao?”


“Còn giành về được sao?”

“Đương nhiên!”

Có câu nói này của chị Lý, tôi lập tức lại cháy lên hi vọng, rửa tai lắng nghe chị ấy dạy bảo.

“Đầu tiên, anh ta nói chia tay thì em không thể ngoan ngoãn chia tay ngay được, phải cắn răng ăn thua đủ, cho dù là dùng tình cảm lay động hay là dùng vũ lực uy hiếp. Đồng thời nhất định phải đem người tới bắt gian, lợi dụng sự khiển trách đạo đức từ dư luận để tấn công anh ta. Nếu như anh ta cũng không quay về thì ít nhất cũng phải khiến cho bản thân anh ta thân bại danh liệt!”

Phương pháp kia thực sự rất ngoan độc, tôi tuyệt đối không làm được. Nhìn cái sự hăng máu nhân danh Mặt Trăng tiêu diệt Trái Đất kia của chị Lý, tôi cảm thấy chị ấy vốn dĩ chính là mẹ kế độc ác của Bạch Tuyết…

“Em có giữ anh ta lại không?” Cuối cùng cũng đến lúc kết hợp lý luận vào thực tế. Hai mắt chị ấy sáng ngời nhìn tôi, hỏi.

“Không, em tát anh ấy một cái.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh ấy kết hôn với Bùi Na. Bây giờ còn mời em tham gia hôn lễ của bọn họ nữa.”

“Bốp!” Chị ấy tiện tay cầm một xấp tài liệu đập một phát thật mạnh vào đầu tôi. Tôi che đầu, liên tục kêu đau.

Chị ấy tức giận nói: “Em là đồ ngốc. Người cứ thế bị em đánh cho bỏ chạy rồi! Nhanh đi tìm anh ta, để cho anh ta nói chuyện rõ ràng, đoạt lại người đàn ông của em. Cho dù không đoạt lại được thì cũng phải tát một cái cho anh ta tỉnh táo lại. Diệp Ngưng Tố, em vốn dĩ không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy!”

“Em đi! Em đi còn không được sao!” Tôi cầu xin tha thứ.

Vừa tan làm, tôi trực tiếp đi thẳng đến điện ảnh truyền hình Hoa Ngu.


Chị Lý nói không sai. Hạnh phúc là mình giành lấy. Nếu như tôi không hề làm gì, để mặc cho người tôi yêu bỏ chạy khỏi mình, thậm chí ngay cả dũng khí chất vấn một câu cũng không có, như vậy thì tôi bị vứt bỏ là đáng đời lắm!

Tôi muốn đi giành lại người đàn ông của mình. Cho dù không đoạt lại được thì ít nhất thì tôi cũng đã cố gắng. Vì tình yêu của tôi, vì hạnh phúc của tôi, nhất định tôi phải hành động mới được! Sau khi tôi ra sức níu kéo, nếu như vẫn không cách nào vãn hồi chút tình cảm này, ít nhất tôi có thể triệt để hết hi vọng. Sau này cũng sẽ không có cảm giác hối hận.

Nắm chặt chiếc vòng chìa khóa tượng trưng cho lời thề ước trong lòng bàn tay, tôi cảm giác cơ thể tràn đầy sức chiến đấu.

Bởi vì đã từng đến tìm Cá Voi vài lần cho nên nhân viên công tác ở lầu một cũng biết mặt tôi, vì thế tôi có thể thoải mái đi vào. Tôi bước thẳng đến thang máy, đi lên tầng mười một, nơi đó có studio chụp ảnh chuyên nghiệp của Bùi Na. Hôm nay cô ta sẽ chụp trang bìa của tạp chí “Mỹ nhân”, chắc chắn Cá Voi cũng ở trong đó.

Cửa khép hờ, thỉnh thoảng có nhân viên công tác ra ra vào vào. Có người đeo kính nhìn thấy tôi thì hơi ngạc nhiên, rõ ràng là có quen biết tôi, nhưng mà biểu cảm lại có chút xấu hổ, hơi cúi đầu thay cho lời chào, sau đó nghiêng người đi vào.

Đang là thời gian điều chỉnh lớp trang điểm, Bùi Na trang điểm lộng lẫy ngồi đó, một đám người bận rộn vây quanh cô ta. Nhưng chỉ cần nhìn một chút, tôi đã có thể nhận ra Cá Voi từ trong đám đông. Anh quay lưng về phía tôi, nửa ngồi bên cạnh Bùi Na. Bóng lưng của anh vẫn cứ đẹp mắt như vậy.

Dường như anh đang nói chuyện với Bùi Na. Bởi vì tôi nhìn thấy miệng của cô ta lúc đóng lúc mở. Đôi môi kia đẹp đến mức thực sự có chút chói mắt. Rất nhanh, sau khi chỉnh sửa lớp trang điểm xong, tổ chụp ảnh chuẩn bị bắt đầu. Bùi Na đứng lên. Đôi mắt dường như vô tình đảo qua phía bên này. Tôi theo bản năng thụt lùi về sau. Cô ta ở ngoài sáng, tôi ở trong tối. Có lẽ cô ta không nhìn thấy tôi.

Cô ta đứng dưới ánh đèn huỳnh quang sáng chói. Cá Voi tiến lên chỉnh sửa váy cho cô ta. Đúng lúc này, Bùi Na đột nhiên duỗi hai tay ra, ôm lấy Cá Voi, sau đó đôi môi đỏ chót kia cưỡng chế hôn lên môi của Cá Voi.

Có người cười, nói mỗi ngày đều hôn, sao lại hôn không chán vậy.

Mà tôi, đứng bất động ở chỗ đó. Đầu óc như bị rút sạch, chỉ còn lại một khoảng trống, trắng đến không còn gì cả.

Bùi Na buông lỏng tay, lại hôn lên gương mặt của anh một cái. Cá Voi dường như bất đắc dĩ mà lại cũng giống như cưng chiều, sau đó đi ra khỏi ánh đèn. Trên gương mặt trắng nõn dịu dàng đó, dấu son môi trông rất bắt mắt, trực tiếp thiêu đốt đôi mắt của tôi.

Tôi lại tiếp tục đứng ở nơi tăm tối đó thêm một lúc nữa, sau đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn rời đi.

Ngọn lửa chiến đấu cháy hừng hực, cứ như vậy bị một nụ hôn tiêu diệt không còn sót lại thứ gì. Ngay cả một nhúm tro tàn cũng không chừa lại cho tôi.

Khi nghe anh nói muốn kết hôn với Bùi Na, tôi đã chịu đả kích rất lớn. Nhưng chuyện này vẫn không tàn nhẫn bằng việc tận mắt chứng kiến hai người họ thân mật với nhau.

Bọn họ đều quá tàn nhẫn.


Cá Voi, anh cứ thế ở bên cạnh cô ấy, vậy còn em thì sao? Anh đã nói, cả đời này của anh nếu không phải là em thì sẽ không cưới mà, nhưng vừa quay đầu một cái thì anh đã nắm tay người khác rồi. Cho nên, những lời từng thề non hẹn biển chỉ là thuận miệng nói đùa thôi sao? Nhưng ở giữa chúng ta, từng có năm năm kỷ niệm mà, nhiều hồi ức tốt đẹp như vậy tựa như chỉ mới vào ngày hôm qua.

Khi vừa gặp Cá Voi, rất là kinh diễm.

Nghe nói anh là sinh viên nam có hình thể đẹp nhất từ khi trường được thành lập cho đến bây giờ. Nghe nói có rất nhiều em gái vì anh mà đánh nhau, tranh giành người yêu. Nghe nói Phùng thiếu có ý với anh, chỉ tiếc là vẫn không thể bẻ cong được.

Mà người lúc nào cũng ru rú trong phòng như tôi, cho đến khi sắp kết thúc năm hai, mới nhìn thấy người thật. Mà lần đầu tiên gặp mặt lại là tình huống ngàn cân treo sợi tóc.

Đằng sau trường học có một con hẻm nhỏ âm u. Tôi vừa gọi điện thoại kêu Phùng thiếu đến đón, vừa đem đống túi đựng đồ đặt xuống đất, thở hồng hộc. Nói thật thì đã hơn một tháng rồi chưa ra khỏi trường để mua sắm. Đồ cần mua không phải nhiều một cách bình thường. Tôi vừa xuống xe buýt thì đã nhanh chóng đi về trường, nhưng mà vẫn không đủ sức.

Chỉ có thể đứng yên tại chỗ, đợi Phùng thiếu đến viện trợ.

Hàn Khanh và Đường Phỉ, hai đứa chết tiệt không có lương tâm. Vừa nghe nói tôi muốn đi mua sắm thì đã lập tức cùng nhau cầm sách giáo khoa đi đến phòng tự học. Trước khi đi còn nói một câu, nếu như xách không nổi thì cầm giúp mày một cuộn giấy vệ sinh!

Ngõ nhỏ vừa dài lại vừa tối tăm, cũng không có nhiều người đi đường. Tôi lẳng lặng đứng dưới ánh đèn đường, nhàm chán đếm số bươm bướm bay loạn dưới bóng đèn.

Sau đó, ngay tại khoảnh khắc tôi cúi đầu xuống, Cá Voi chậm rãi đi đến từ cuối con hẻm.

Dáng người gầy gò nhưng mạnh mẽ và rắn chắc kia có một sức hút vô hình. Ánh mắt của tôi bất giác đã tập trung về phía bên đó.

Ngũ quan tinh xảo, hoàn mỹ như gốm sứ. Áo sơ mi trắng nhẹ nhàng, sạch sẽ phối cùng chiếc quần jean màu xanh. Mái tóc hơi rối che khuất gần nửa khuôn mặt đẹp mắt. Ánh đèn xuyên qua những sợi tóc lòa xòa trên trán của anh. Khuôn mặt kia, nửa đẹp mắt, nửa mờ ảo. Đôi mắt trong veo, dịu dàng như nước. Nét mặt yên tĩnh lạnh nhạt như người xa lánh thế tục.

Anh cứ như vậy, lẳng lặng đi về phía tôi, giống như những cơn gió nhẹ thổi qua sau một trận mưa, làm mát mẻ ngày hè khô nóng, nặng nề.

Chỉ trong thoáng chốc, trong con hẻm nhỏ u ám, chật hẹp này, đột nhiên tôi lại cảm thấy có rất nhiều chú bướm lộng lẫy đang tung tăng bay múa.

Hình ảnh đó đẹp đẽ như một giấc mơ, mà niềm vui trong lòng tôi như muốn phá tan bả vai, mọc ra một đôi cánh, để tôi có thể bay lượn cùng những chú bướm xinh đẹp kia...

Những miêu tả vừa kể đều là di chứng sau khi viết tiểu thuyết huyễn tưởng!

Cảm nhận thực sự của tôi vào lúc đó chính là: Chết tiệt, sao người này lại đẹp trai như vậy chứ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!