Xem ra bắt buộc phải đưa ra đề nghị rồi. Trong đầu tôi vẽ ra một vài huyền tưởng về phòng sách: tủ sách cao làm bằng gỗ mun, màn cửa bằng lụa trắng, bồn hoa xanh ngắt, sách vở được sắp xếp ngay ngắn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ. Bài trí rất đơn giản, không khí rất yên tĩnh, rất hợp với ý của tôi.

Giống như một Tàng Kinh Các cá nhân độc đáo vậy.

Tôi miêu tả khái quát một chút, dường như anh ta cũng rất hài lòng, mỉm cười gật đầu tỏ ý khen ngợi. Còn nói, vợ của anh ta chắc chắn sẽ thích.

Nhắc tới cũng kỳ lạ. Từ ngày hôm đó trở đi, thái độ của anh ta đối với tôi đột nhiên tốt hơn rất nhiều. Có thể là do niềm vui khi kết hôn khiến cho tính tình của anh ta thay đổi. Thậm chí, anh ta còn hỏi tôi hôn lễ nên đặt ở khách sạn và nhà thờ nào, còn có ngày tổ chức hôn lễ nữa.

Tôi nghĩ thầm: “Chuyện gì anh cũng chưa xử lý mà đã hấp tấp muốn đeo nhẫn cưới lên tay rồi. Có phải là sợ cô vợ trẻ nhìn ra được bản chất háo sắc của anh mà nhanh chân chuồn trước không?” Đương nhiên tôi không nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Tôi chỉ cung cung kính kính, giữ khuôn phép, đưa ra lời đề nghị cho anh ta.

Kiến nghị này cũng dễ đề ra thôi. Lúc đầu vì lên kế hoạch cho hôn lễ của mình, tôi đã tự đi khảo sát thực địa hầu hết tất cả khách sạn, trong lòng đã sớm chọn được nơi mong muốn. Bây giờ không thể tổ chức hôn lễ của bản thân, xem như anh ta có lời là được rồi

Tôi ngẩng đầu nói: “Sở tổng, hôn lễ tổ chức vào ngày mười lăm tháng tám đi. Tết Trung thu, đoàn tụ sum vầy, nhiều may mắn, nhiều hạnh phúc đó. Hơn nữa, lại còn là kỳ nghỉ được quy định, toàn bộ đồng nghiệp trong công ty đều có thể đến chúc phúc cho anh.”

Thật ra tôi nghĩ như thế này. Ngày Trung thu đó, Bùi Na kia đã thay tôi kết hôn với Cá Voi rồi. Hôn lễ này tôi đi cũng không được mà không đi cũng không được. Nếu như ông chủ cũng chọn ngày này để kết hôn thì tôi cũng không cần xoắn xuýt nữa, nhất định phải đi mừng cưới cho ông chủ rồi.

Anh ta gật đầu đáp ứng, còn kêu tôi báo tin với bạn bè, lúc kết hôn nhớ đến chúc mừng. Tôi vừa mới ra ngoài nói một tiếng lập tức dẫn tới một mảnh xôn xao. Tất cả mọi người trên dưới của công ty dường như đều đang bàn luận sôi nổi, rốt cuộc bà chủ kia là thần thánh phương nào, có thể thu phục được người đàn ông độc thân cực phẩm như Sở Mộ Phàm.

Đồng thời, tin đồn về việc anh ta là gay cũng tự động sụp đổ. Đương nhiên cũng có cô gái cắn chết không buông chuyện này, cho rằng chỉ là do trong nhà gây áp lực nên anh ta tìm đại một người lập hợp đồng hôn nhân thôi. Mà những chuyện xấu quan hệ bất chính giữa anh ta và Hàn Khanh cũng chỉ kéo dài ngắn ngủi một ngày thì đã bị mọi người quên lãng…

Mấy ngày nay, anh ta đối xử với tôi tốt đến mức khiến cho tôi đứng ngồi không yên.

Ví dụ như trong buổi họp sáng hôm trước, bởi vì thức đêm soạn mớ bản thảo chết tiệt nên khi các phòng ban báo cáo mấy công việc nhàm chán, đơn điệu thì tôi lại không khống chế được bản thân, ngủ gà ngủ gật. Khi đang buồn ngủ đến mức người thân không nhận, thần trí mơ hồ thì tôi lại nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói, hỏi: “Có cần một ly cà phê không?”


Tôi xoa xoa mắt, ngáp một cái thật dài, vô cùng tùy ý, vô cùng tự nhiên, trả lời: “Không uống cái thứ đó đâu, lấy cho tôi chén trà xanh.”

Nói xong, cảm giác như cả thế giới bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Tôi giật mình một cái, mở mắt ra, chỉ thấy tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn tôi. Đồng thời tôi cảm nhận được tín hiệu gặp nguy hiểm lấp lóe một cách mãnh liệt ngay bên cạnh. Trên cơ bản, tôi đã dự liệu được nguy hiểm đó là gì. Một trận mồ hôi lạnh chạy dọc theo sống lưng lên thẳng trên mặt. Tôi cảm giác nhịp tim của tôi đang tăng mạnh vào giây phút này.

Anh ta không nói lời nào, mà vốn dĩ tôi cũng không dám ngước mặt lên nhìn anh ta. Thế giới cứ đứng im như vậy, lúc nào cũng có thể bộc phát tận thế.

Mà vào giây phút này, tôi thà cầm xẻng Lạc Dương đi xúc đất trộm mộ, cho dù xuống đó bị xác ướp bóp ch ết cũng không muốn ở trong bầu không khí này thêm một giây nào nữa. Quả nhiên gần vua như gần cọp, tôi cảm giác chính mình cũng sắp bị anh ta bạo lực lạnh đến phát khóc rồi...

Tôi cảm thấy mấy giây ngắn ngủi ngưng đọng này như dài đằng đẵng. Một lát sau, anh ta từ bên cạnh tôi trầm mặc đi ra ngoài. Tôi cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của bất cứ ai. Cứ như vậy, trong phòng họp chỉ nghe thấy tiếng rì rầm bàn tán.

Lại một lát sau, một chén trà xanh nóng hổi được đưa đến trước mặt tôi. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu. Ánh mắt của Sở Mộ Hàn sâu thẳm: “Trà của cô. Sau này buổi tối không nên thức khuya. Mắt vốn dĩ đã to rồi, lại còn đen xì giống như gấu trúc dọa người.”

Bên trong giọng nói kia lại mang theo một chút quan tâm và cưng chiều.

Hoặc giống như buổi sáng hôm qua sắp tan ca, anh ta nhận điện thoại, đi ra ngoài với chị Lý. Tôi nhìn anh ta lái xe đi, quả quyết gọi điện thoại hẹn Đường Phỉ cùng nhau ăn cơm, sau đó lặng lẽ bỏ trốn từ cửa sau của công ty.

Không nghĩ đến, vừa bước vào tiệm cơm, đột nhiên Hàn Khanh gọi điện thoại đến, nói năng vội vàng: “Sở tổng trở về rồi. Ngay cả công việc của anh ta mà mày cũng dám chểnh mảng. Tao nên nói là mày gan to hay không có đầu óc đây. Mày có cần công việc này nữa không? Chỉ biết có ăn với ăn thôi. Mày đi ăn phân đi!”

Tôi ném điện thoại xuống, lập tức cắn răng phi nước đại trở về.

Khi vừa mới bước vào văn phòng, tôi thấy chết không sờn mà nghĩ rằng không biết nếu tôi nói lúc nãy tôi bị táo bón, ngồi trong nhà vệ sinh thì liệu anh ta có tin không…


“Quay về rồi.” Anh ta mở miệng trước.

Tôi lau mồ hôi: “Ừm...”

“Muốn ăn cái này không?” Anh ta đưa cho tôi một túi ô mai, nói: “Vốn dĩ muốn mua cho vợ tôi, cô ấy cũng thích ăn mấy món đồ ăn vặt này. Nhưng mà lúc nãy cô ấy đi ăn cơm với bạn rồi. Tôi làm biếng mang về, cô cầm lấy đi.”

Tôi nhìn sắc mặt của anh ta. Vẻ mặt ôn hoà, không giống như đang đùa giỡn với tôi.

Cảm ơn vợ của anh! Tôi như trút được gánh nặng, hít sâu một hơi, ngoan ngoãn nhận lấy ô mai.

Hoặc lại giống như bây giờ. Vừa tới văn phòng, anh ta đã khách sáo mời tôi đi thăm phòng sách của nhà anh ta xem thử có phù hợp chưa. Còn nói, không chỉ có phòng sách, những căn phòng khác cũng có thể thưởng thức, nơi nào thấy không thuận mắt thì cứ đưa ra ý kiến, anh ta sẽ xem xét đề nghị của tôi rồi trùng tu lại, tiền xe khi quay về thì có thể thanh toán.

Thật ra đây chính là bổn phận của trợ lý riêng, nhưng anh ta vẫn tỏ ý rất cảm kích tôi, còn tặng cho tôi cả một giỏ táo đỏ.

Đàn ông khi kết hôn thực sự rất khác biệt đó!

Thế là tôi cầm lấy chìa khóa mà anh ta đưa, lại cầm theo giỏ táo đỏ, vừa ăn vừa vui vẻ chạy đến đó.

Đứng trước ngôi biệt thự màu trắng xanh, tôi thở dài một hơi, mở cửa đi vào.

Lại hít sâu một hơi, tôi muốn tìm từ để hình dung cảm giác lúc này của tôi, nhất thời lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Tôi cảm thấy giống đi vào một giấc mơ vậy.


Tất cả đồ vật trong nhà đều còn nguyên như mới. Tổ hợp ghế sopha bằng vải bố thuần trắng, đèn thủy tinh phản xạ treo trên cao, cột trụ La Mã phô trương bắt mắt, cửa vòm với đường cong tinh tế, cửa sổ bằng gỗ cùng những đường vân giản lược, giấy dán tường màu lam nhạt thanh thoát, mặt sàn bằng đá bóng loáng, thậm chí có cả lò sưởi âm tường.

Nhưng thứ làm cho tôi cảm thấy vui vẻ nhất chính là cửa sổ sát đất. Bên ngoài cửa sổ là một pho tượng phun nước. Suối nước phun ra như một đóa hoa khổng lồ đang nở rộ, rơi xuống hàng ngàn vạn viên trân châu chiết xạ ánh nắng. Ở nơi xa hơn là một rừng cây phong cành lá rậm rạp. Đứng trong phòng khách độc đáo này, dường như tôi có thể cảm nhận được ánh nắng và làn gió nhẹ khiến cho người ta cảm thấy thoải mái ở bên ngoài kia.

Kết cấu không gian như vậy, vật dụng gia đình vừa đơn giản lại thực dụng, màu sắc nhẹ nhàng, tươi mát, tất cả đều mang theo nét trang nhã và xa hoa của kiểu dáng Châu Âu cổ điển, lại đủ thoải mái và dễ chịu, thích hợp với cuộc sống sinh hoạt hiện đại. Đứng ở chỗ này, tôi cảm nhận được tinh thần phấn chấn và không khí sinh hoạt căng tràn. Hơn thế nữa, chính là sự lãng mạn và hài lòng không thể nói thành lời.

Lúc còn nhỏ, khát vọng cố chấp nhất của tôi chính là có thể có một ngôi nhà thoải mái, ấm áp và dễ chịu như vậy. Sau đó, cùng người kia sống đến răng long đầu bạc, cùng nhau trải qua một đời.

Khi đó thật ngây thơ, tin chắc rằng chỉ cần cố gắng thì giấc mơ sẽ biến thành sự thật.

Sau này tôi dần dần hiểu ra được, muốn hay không muốn thứ gì đó đều chỉ là nằm mơ thôi. Ngôi nhà như vậy phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể mua được? Cho dù có một ngày tôi kiếm ra được nhiều tiền như vậy thì người mà tôi cho rằng sẽ bên cạnh tôi cả đời cũng đã rời đi rồi, tôi có thể tìm ai để hoàn thành giấc mơ này đây?

Đi qua cầu thang trụ La Mã sáng bóng thẳng lên tầng hai, tôi đi vào một phòng sách mới tinh. Cách bài trí của nơi đó dường như giống hệt những gì mà tôi tưởng tượng. Chỉ là, trên giá vẫn chưa có sách. Nhìn thấy ống đựng bút trưng bày trên bàn sách, đúng là được khắc từ gỗ Tử Đằng, điêu khắc tinh xảo như vậy. Tôi yêu thích đến mức không nỡ buông tay.

Lưu luyến một lúc lâu, tôi mới nhớ tới việc chính, bắt đầu lần lượt đi khảo sát những phòng khác.

Phòng bếp, phòng tắm, phòng ngủ,… dường như mỗi khi đến một phòng, tôi đều muốn hét lên một lần. Nhất là chiếc giường bên trong phòng ngủ chính. Tôi mạnh mẽ nhảy lên. Độ mềm mại đó thoải mái, dễ chịu đến chịu không nổi. Những bộ phận bằng gỗ trên thân giường còn là màu trắng ngà voi, nhìn sao cũng thấy thuận mắt.

Cái này mà còn chọn lựa gì nữa, hoàn mỹ đến không ổn luôn đó!

Nhớ đến cái thời tôi còn đi học, tôi thường hay đến “dinh thự của nhà họ Phùng”. Nói thật, cái dinh thự hào nhoáng của Phùng Bác kia, xét về độ xa hoa trên mọi phương diện thì chắc chắn cao hơn ngôi biệt thự này hẳn vài cấp. Chỗ đó tráng lệ giống như hoàng cung vậy, ngay cả đứng trong hành lang nói chuyện cũng có tiếng vang.

Nhưng tôi lại chưa từng cảm thấy nơi đó có cảm giác gọi là nhà, nhiều lắm cũng chỉ là một cái khách sạn bảy sao mà thôi. Nhưng tất cả những thứ ở đây thực sự khiến cho tôi vô cùng yêu thích. So với căn phòng bốn mươi mét vuông, hai người cùng thuê thì tôi lại càng không muốn rời chân.

Ngôi nhà hợp ý tôi là nơi người khác sống đến răng long đầu bạc. Trái tim này của tôi, sao lại đau đến như vậy chứ…


“Hâm mộ, ngoài hâm mộ vẫn là hâm mộ!” Tôi vừa uống nước vừa cảm khái: “Hơn nữa, nhà ở Quân Duyệt mắc quá trời, tổng giám đốc lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua nhà chứ?”

Chị Lý xem thường: “Căn hộ là cấp trên tặng. Năm ngoái anh ta đàm phán được một hạng mục lớn, còn giúp bên phía tổng bộ lôi kéo một khách hàng lớn. Hai chuyện cộng lại đã tạo ra lợi nhuận cho công ty, phỏng đoán cẩn thận thì chắc cũng tầm mấy ngàn vạn rồi. Cấp trên kích động một cái, thưởng hẳn cho anh ta một căn hộ.”

Hàn Khanh cũng nói: “Đây chắc chắn là lôi kéo lòng người. Lấy tài cán của Sở tổng mà nói, tổng bộ Bắc Kinh có người nào mà không biết tên của anh ta. Thật ra nên điều anh ta qua đó từ lâu rồi. Nhưng dù sao cũng là xí nghiệp của gia tộc, tranh đấu nội bộ rất kịch liệt, cho dù anh ta tùy tiện giúp cho ai đi nữa thì cũng sẽ khiến cho cục diện bị mất cân bằng. Cho nên, tạm thời anh ta chỉ có thể chịu thiệt, làm người đứng đầu ở chỗ chúng ta.”

“Nhưng cấp trên lại sợ anh ta không chịu đãi ngộ này, bị người khác mua chuộc. Cho nên, tặng thưởng lần này mới chi mạnh tay như vậy. Hết cách rồi, người có năng lực thì đi đến đâu cũng nổi tiếng.” Chị Lý cảm khái nói.

Tôi không thèm quan tâm mấy cái chính trị này của công ty. Trái tim tôi vẫn buộc chặt ở căn nhà bên kia như cũ: “Đừng tìm tôi để tán dóc mấy chuyện được gì mất gì này, tôi không quan tâm anh ta giỏi giang ra sao. Bây giờ tôi chỉ hâm mộ vợ của anh ta thôi. Nếu ai cũng cho tôi ở trong một căn nhà như thế, tôi không nói hai lời, lập tức gả cho người đó!”

Chị Lý tặc lưỡi một tiếng, tỏ ý khinh bỉ tôi không có tiền đồ như thế.

Hàn Khanh vừa muốn mở miệng, sắc mặt bỗng lập tức thay đổi. Cô ấy cuống quít đứng lên, nhìn ra phía sau lưng tôi: “Sở… Sở tổng…”

Da đầu tôi sắp nứt ra, quay người thì thấy Sở Mộ Phàm đang đứng ngay cửa.

Mẹ nó, dạo gần đây thật quá đen đủi, đến phòng giải lao nói chuyện một chút mà cũng bị anh ta bắt được.

Anh ta nhìn chúng tôi, vẻ mặt cũng không có gì là không vui. Cũng không biết anh ta đứng ở đó từ lúc nào. Nếu như những lời tôi nói lúc nãy bị anh ta nghe được vậy thì thảm rồi.

Ngược lại, chị Lý rất bình tĩnh, cầm ly nước lên nói: “Sở tổng, tôi đi nhờ.”

Sau đó cứ như không có chuyện gì, rời đi…

Hàn Khanh phản ứng cũng rất nhanh. Cô ấy lập tức theo sát bước chân của chị Lý, vừa đi vừa nói: “Nè, chị Lý, đề án tiêu thụ kia còn chờ chị xử lý đó...”

Sau đó hai người sánh vai nhau thoát khỏi hiện trường. Người phản ứng chậm nửa nhịp như tôi, rốt cục như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, tranh thủ thời gian cũng muốn chạy ra cửa. Kết quả, khi đi lướt qua người anh ta, vẫn rất khổ sở bị chặn lại… Cho nên nói xui xẻo mà, đi uống chút nước cũng tự tìm tai vạ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!