Đột nhiên chuông điện thoại Hạ Trừng Trừng vang lên, báo là Chu Hướng Nam gọi đến.

Gần đây ông ấy hay nhắn tin cho cô, chủ yếu là báo cáo về phim.

Hiện tại phim đã bắt đầu quay, cảm giác CP của Hứa Tri Tình và Từ Thiếu Dương khá tốt, khả năng diễn của Lâm Tịch Thiến cũng rất ổn.

Vấn đề duy nhất là Chu Hướng Nam muốn tìm người làm OST thích hợp cho phim, ông vẫn luôn tìm nhưng chưa tìm ra được ai.

Nhạc có thể tạo ra không khí trong phim nên khá quan trọng, phim điện ảnh là bữa tiệc của sự kết hợp giữa thính giác và thị giác, mà cảm xúc mà thính giác mang đến cho người xem đạt tới 30% lận.

Tìm một người viết nhạc giỏi là chuyện rất quan trọng.

Tạ Tri Hành ở cạnh ngẩng đầu, “Có chuyện gì?”

“Một số chuyện công việc,” Hạ Trừng Trừng tắt máy, “Đúng rồi, Nhất Phàm ở thôn Tình Xuyên một tháng rồi, biểu hiện thế nào?”

Tạ Tri Hành: “Nghe đạo diễn Du bảo khá ổn, ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm việc nghiêm túc.”

Hạ Trừng Trừng: …

Anh tưởng cô không xài mạng đó hả? Cô chỉ hỏi chơi hai câu thôi mà anh tưởng cô không lên mạng nên không biết chuyện Kim Nhất Phàm làm cái thôn Tình Xuyên đó gà bay chó sủa mỗi ngày à?

Hạ Trừng Trừng không đâm thủng lời nói dối của anh, mà đột nhiên dán lại gần anh, đôi mắt to ngập nước, làm ra vẻ vô tội, “Chồng ơi ~ Vậy ngày mai anh có thể gọi cậu ta đến biệt thự Ngự Lâm Uyển được không? OST bên phim Tiên Quyết có vấn đề nên muốn tìm cậu ấy giúp đỡ!”

Cô nói xong còn nhét quả nhãn vừa lột vỏ xong vào miệng anh.

Mùi hương ngọt thanh của nhãn tràn khắp khoang miệng. Ngón tay xanh của cô chạm vào môi anh, cảm giác như bị giật điện.

Tạ Tri Hành sửng sốt mấy giây, nuốt quả nhãn vào ngẩn ngơ đáp, “Được.”

Hạ Trừng Trừng gây họa không biết mà vui vẻ ôm tay anh.

“Cảm ơn chồng yêu!”

*

Sáng sớm hôm sau, Kim Nhất Phàm bị người quản lý đóng gói đem tới Ngự Lâm Uyển.

Gần đây cậu sống trong cuộc sống nông thôn ở thôn Tình Xuyên, toàn bộ hình tượng bị cậu phá nát sạch. Mỗi ngày đều làm việc nhà nông, Kim Nhất Phàm cảm thấy giờ chỉ cần cho cậu một cây liềm là cậu có thể gặt được lúa rồi.

Bây giờ cậu cũng có thể thay bộ đồ vest ngồi trong xe công vụ rộng lớn.

Tâm trạng cậu vui vẻ.

Ôi, đây mới là đãi ngộ mà lưu lượng đang hot đáng được nhân!

Ưu nhã, cao quý!

Cậu lập tức có ấn tượng tốt với bà chị dâu từ đâu tới này.

Không cần chỉ cần hôm nay cố gắng nói thỏ thẻ bên tai chị dâu thì cậu có thể thoát khỏi ngày tháng làm việc nhà nông ấy chứ!

Lúc vào số 18 của Ngự Lâm Uyển, thứ đập vào mắt là bãi cỏ lớn, bên cạnh là một ít núi giả rồi hoa mà người làm vườn tỉ mỉ thiết kế.

Cách đó không xa là một bé Corgi ụp tai đi ra, không ngừng đuổi theo bé mập mạp chân ngắn ở trước.

Không lâu sau, Tạ Tri Hành cũng đi ra, trong tay là quả tennis mà bé Diệu Tổ thích nhất.

Mắt Kim Nhất Phàm trừng to, “Đã nghe vụ anh nuôi hai bé mèo chó, em cứ tưởng anh tạo hình tượng ấy chứ, không ngờ anh nuôi thật à!”

Dì Lưu ở cạnh mang đồ ăn cho mèo và chó ra, “Ông chủ luôn đối xử tốt với cậu Quang Tông và cô Diệu Tổ đó ạ! Sao lại tạo hình tượng được?

Kim Nhất Phàm:???

Cậu Quang Tông?

Cô Diệu Tổ?

Cái quỷ gì thế?

Tạ Tri Hành ngồi ở ghế trong vườn, bình thản uống trà, “Sao thế? Cậu có ý kiến với cậu chủ và cô chủ nhà họ Tạ anh à?”

Kim Nhất Phàm: ….

Cậu làm vẻ mặt khinh thường, ngẩng đầu, “Không có ý kiến gì, chỉ cảm thấy người đặt tên cho hai bé có IQ không cao lắm.”

Tạ Tri Hành cau mày, ánh mắt tối lại.

Sau đó anh nở nụ cười xấu xa, “Xem ra cuộc sống ở thôn Tình Xuyên của cậu tốt lắm nhỉ, khiến cậu rảnh tới mức đánh giá tên của con trai con gái nhà anh, hẳn phải thương lượng với đạo diễn Du tăng độ khó cho chương trình thôi….”

Giây sau, Kim Nhất Phàm ôm Quang Tông Diệu Tổ, hôn hai bé chó mèo mỗi bé một cái để tạo hình tượng gia đình mèo chó và con người hài hòa ấm áp.

Kim Nhất Phàm: “Tên này đặt hay lắm! Quang Tông Diệu Tổ! Hai bé là trụ cột tương lai của nhà họ Tạ chúng ta! Sau này ai chê tên hai bé thì chú họ là người đầu tiên đúm nhau với tụi nó!”

Dì Lưu: “….”

Cậu chủ họ bị vả mặt nhanh thiệt đó!

*

Trong phòng làm việc, Hạ Trừng Trừng xem lại hợp đồng mà Thường Thanh soạn cho mình, có hai phần, về vấn đề viết OST cho Tiên Quyết.

Kim Nhất Phàm lật hợp đồng, thứ này thường phải do người quản lý xem cho cậu. Nếu như Tạ Tri Hành đưa cậu thì cậu không thèm xem luôn.

Cho nên lúc Hạ Trừng Trừng đưa hợp đồng cho cậu, Kim Nhất Phàm chỉ lật hai tờ xem cho có. Sau đó cậu ngẩng đầu cười nói, “Chị dâu, nếu em viết OST cho Tiên Quyết thì chị có thể giúp em một chuyện không?”

Hạ Trừng Trừng cười như không, “Muốn thêm tiền thì đừng hòng!”

“Ai cần mấy đồng tiền kia chứ!” Kim Nhất Phàm khinh thường, cậu là đỉnh lưu mới của showbiz đó, giá viết OST cho cô là giá bạn bè, còn chưa đủ để cậu đến phòng thu âm hát ấy chứ!

Cô liếc nhìn cậu một cái, rồi lại nhìn Tạ Tri Hành đang ngồi trên sofa làm việc, “Vậy cậu muốn tôi giúp cậu cái gì?”

“Cái đó….” Kim Nhất Phàm sáng mắt, dán sát lại gần cô, nhỏ giọng nói, “Em nghe mẹ nói anh họ nghe lời chị lắm… Chị có thể giúp em khuyên anh chuyện quay show ở thôn Tình Xuyên không?”

Gương mặt của cậu tràn ngập vẻ đau khổ, hốc mắt ẩm ướt, dùng kĩ thuật diễn nói, “Em không muốn quay tiếp, cuộc sống bên kia thảm lắm luôn! Chị xem, có phải em gầy hơn so với lần trước chị gặp em không? Còn đen nữa! Chị dâu, chị dâu như mẹ, chị giúp em nha!”

“Cái này….” Cô liếc nhìn cậu một cái, so với lần gặp người lớn hồi trước thì gầy hơn một tí, mặt cũng đen hơn một tí.

Xem ra cũng khổ đó.

Đúng là làm người đau lòng mà!

“Đúng thật!” Trong giọng của cô mang theo tí thương tiếc, “Xem cậu gầy như vậy cũng tội thật đó! Vậy thì tôi giúp cậu khuyên anh họ cậu ha!”

Mắt Kim Nhất Phàm sáng rực, quả nhiên phụ nữ dễ nói chuyện nhất! Giả vờ đáng thương một tí là họ sẽ mềm lòng ngay!

Sau đó Hạ Trừng Trừng đổi style: “Để Tạ Tri Hành đăng ký mùa ba cho cậu, luyện tập một chút cũng quen à!”

Kim Nhất Phàm:???

Chị dâu, sao chị không làm theo kịch bản thế?

Kim Nhất Phàm đảo mắt, mềm không được thì chơi cứng!

Cậu cắn môi, “Chị dâu, em nghe bảo đạo diễn Chu vẫn luôn tìm người viết OST, chị có tin là em bỏ gánh giữa đường không?”

Cô nhướn mày, giọng hơi nghiền ngẫm, “Ồ?”

Tạ Tri Hành vẫn luôn im lặng bên cạnh đột nhiên lên tiếng, “Cách đây không lâu có người nói nhiệm vụ của show đang giảm nhẹ rồi, xem ra phải nhắc đạo diễn Du tạo thêm mấy nhiệm vụ có tính khiêu chiến hơn mới được….”

Kim Nhất Phàm:???

Cậu lập tức lật xem hợp đồng, nhanh chóng ký tên của mình lên, “Chị dâu, em kí rồi! Có gì cần cứ nói! Một bài không đủ thì hai ba bốn năm bài cũng được!”

Cô mỉm cười cầm lấy hợp đồng, “Ừm, đúng là bé ngoan!”

Cậu cười nhưng trong rơi nước mắt: “Làm gì có, có thể viết OST cho chị dâu là vinh hạnh của em đó!”

Sau đó Kim Nhất Phàm cười nhưng trong lòng buồn bực ngồi lên xe công vụ.

Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành hiếm khi tốt bụng, tiễn cậu tận cửa, nhìn cậu lên xe.

“Về làm việc cho tốt nhé!” Cô nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng.

Vẻ mặt của cậu không nhịn được, buồn bực nhìn cô không thèm trả lời.

Khóe miệng của anh nhếch lên thành nụ cười xấu xa, “Sao thế? Không nghe chị dâu của cậu đang chào hỏi à?”

Ánh mắt của Kim Nhất Phàm sáng rực, lập tức nịnh nọt, “Cảm ơn chị dâu đã quan tâm! Em nhất định sẽ chăm chỉ làm việc! Không phụ sự kì vọng của chị!”

Dì Lưu đi ra tạm biệt: ….

Hệ thống thấy toàn bộ: ….

Thật sự… thảm lắm luôn!

Nhìn bóng người rời đi của Kim Nhất Phàm, Hạ Trừng Trừng vui vẻ không thôi.

Hì hì, nhờ ơn của chồng, có thể mua nhạc cho Tiên Quyết với giá rẻ!

Cảm ơn đỉnh lưu, moah moah!

Tạ Tri Hành ở cạnh nhìn cô với đôi mắt dịu dàng.

Ừm…. không ly hôn, quan tâm anh, lại còn giới thiệu công việc cho người nhà anh….

Ừm! Cô ấy yêu anh lắm luôn đó! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!