Vương Cẩn mặc dù không thật sự say, nhưng mà cũng đã uống không ít, lời muốn nói cũng đã nói xong, trong lòng không còn gì lấn cấn, liền nằm trên giường ngủ thiếp đi. Chu Hoài đắp chăn xong cho hắn, nhìn chằm chằm gương mặt của Vương Cẩn một lúc, rồi quay đầu đi ra ngoài.

Lý Nhị canh giữ ở cửa ra vào, liếc nhìn vào trong phòng, hỏi: "Ngủ rồi?"

Chu Hoài Sơn ừ một tiếng, hai người trầm mặc rời đi.

Trong phòng Chu Thanh vẫn sáng đèn.

Lúc Chu Hoài Sơn đi vào, Chu Thanh đang ăn cá khô mà Thẩm Tâm tự tay làm. Không thể không nói, thiên phú nấu cơm của Thẩm Tâm rất cao, món cá này là nàng đi theo Triệu thị học, nhưng sau khi được Thẩm Tâm cải tiến, hương vị làm ra, còn ngon hơn rất nhiều so với Triệu thị. Hương vị tê cay cùng mùi thơm đặc trưng của cá, ăn một miếng liền cảm thấy vô cùng sảng khoái. Còn cả bình sữa chua này nữa, chua chua ngọt ngọt mang theo mùi sữa thơm, vừa ngon lại đẹp da.

Chu Hoài Sơn đi vào, ngồi xuống ghế, trực tiếp đưa tay cầm một miếng cá khô bỏ vào miệng, khen: "Ăn ngon."

Chu Thanh rót cho hắn một ly sữa chua, nói: "Cha, nếm thử đi."

Chu Hoài Sơn nhấp một miếng, hỏi: "Thẩm Tâm làm à?"

"Đúng vậy."

Chu Hoài Sơn lại uống một ngụm: "Chậc, rất lợi hại, cửa hàng kia của mấy đứa, là bán thứ này sao?"


"Vâng."

"Không tệ, thật không ngờ, tên đầu gỗ Thẩm Lệ lại có một muội muội khéo tay như vậy."

Một chén nhỏ sữa chua vào bụng, Chu Hoài Sơn tự tay rót cho một một ly đầy, sau đó kể lại cho Chu Thanh những lời ông chủ quán cơm nói hôm nay. Vốn là Lý Nhị phái người đi theo Vương Cẩn, có điều Chu Hoài Sơn lại cố ý đổi thành hắn phái người trực tiếp đi đến gần quán cơm tìm hiểu một phen, không kéo Vương Cẩn vào.

".. Quán cơm kia đóng cửa bế nghiệp, lúc Lý Nhị phái người đi tìm hiểu, không nhìn thấy Chu Viễn cùng với cấm quân mà ông chủ kia nói đến, ngược lại là ở cửa quán cơm cùng trên cây lại phát hiện mấy người đang theo dõi. Mặt khác, ở một nhà dân cách đó không xa, có thể ẩn giấu một số người."

Chu Thanh cũng không ngờ lại có chuyện này. Ở kinh thành, hai người vẫn luôn thương lượng với nhau khi gặp chuyện, bao gốm cả việc giết chết Tô Khác, nàng cũng nói cho Chu Hoài Sơn biết.

Nghe xong, nàng trầm mặc một hồi hỏi: "Cha, người cảm thấy, lời của ông chủ quán ăn kia có tin được không?"

Chu Hoài Sơn liền nói: "Lần trước chúng ta ăn cơm ở đó, những lời hắn nói có thể tin. Nhưng hôm nay, thì ta không chắc chắn."

Chu Thanh liền nói: "Nếu như là bình thường, thì cũng thôi đi. Nhưng ngày mai chính là sinh thần của Thái Hậu nương nương. Mà Thẩm Lệ lại bị dẫn dụ ra ngoài, ta cảm thấy, chuyện này chưa hẳn có thể tin."

Dừng một chút, Chu Thanh quay sang, dùng mắt ra hiệu cho Lý Nhất, Lý Nhị.

"Nếu như đây là một cái bẫy, vậy mục đích của đối phương hẳn là một điểm. Thông qua chúng ta truyền lời cho ảnh vệ. Tiếp đó ảnh vệ qua đó điều tra chuyện hỏa dược cùng cấm quân, thêm cả việc vì sao Chu Viễn lại được phóng thích. Một khi bắt đầu điều tra vậy thì có thể vừa hay rơi vào bẫy của đối phương. Nhưng nếu như đây không phải là một cái bẫy, nhiều hỏa dược được giấu ở một chỗ như vậy, không nói đến đối phương có mưu đồ gì, chỉ riêng chuyện này thôi cũng có phong hiểm cực lớn rồi. Phàm là có chút lửa cháy, vậy thì một vùng dân cư bên kia đều sẽ rơi vào cảnh sinh linh đồ thán."

Chu Hoài Sơn thở dài một hơi, uống cạn ly sữa chua, lại rót thêm ly nữa, đáp: "Từ lúc nào mà Chu Hoài Sơn ta cũng muốn quan tâm đến dân sinh khó khăn như vậy kia chứ, chậc chậc, thực sự là làm người không thể xem bề ngoài đâu!"

Chu Thanh..

Chu Hoài Sơn lại uống cạn một my sữa chua nữa, sau đó đột nhiên vỗ bàn một cái, nở nụ cười gian. Dọa cho Chu Thanh phải nhảy dựng cả lên.

"Khuê nữ, ta nghĩ thế này, tất nhiên đầu óc của hai chúng ta không đủ dùng đâu, không thể nghĩ được ra biện pháp nào tốt hơn, vậy chỉ có thể dùng cách cũ của con thôi."

Chu Thanh mở to mắt, hỏi: "Cách cũ của ta?"

"Địch không động, con bất động, địch muốn động, con loạn động."

Chu Thanh..


"Đến mai không phải là đại thọ của thái hậu sao, ta đoán chừng, nếu bọn chúng muốn tác oai tác quái, chắc chắn cũng sẽ phát động vào ngày mai, vậy chúng ta liền phát động trước bọn chúng một bước, chuyện này, không chừng sẽ có thể tương kế tựu kế."

"Ý của cha là, đến mai cung yến, chúng ta đi sao? Không phải đã nói là hai chúng ta sẽ cùng bị trẹo chân à?"

"Còn trẹo chân cái gì! Lúc này, nhất thiết phải trực diện lấy cứng đối cứng! Người ta đã lấy ra cả hỏa dược, nếu ta không tiếp lấy, vậy thì thật không xứng với một phen khổ cực này của bọn chúng!"

"Tiếp như thế nào?"

"Nghĩa chính ngôn từ mà tiếp thôi! Ta đã có chuẩn bị rồi, con cứ phát huy như bình thường là được! Luận về kiếm chuyện, ta cho con biết, không có ai có thể thắng được ta đâu!"

Chu Thanh..

".. Nhưng mà, cha, ta là phu nhân của Thẩm Lệ, tiến cung dự tiệc không có vấn đề, nhưng cha thì đi như thế nào? Ta cũng không thể đi dự tiệc mà còn mang theo cha mà! Người khác hỏi thì ta biết nói thế nào!"

Chu Hoài Sơn trợn trắng mắt, ngửa đầu uống sữa chua, đáp: "Ta tự đi! Đến mai tự nhiên sẽ có người mời ta, con cứ chờ mà xem!"

Chu Thanh gật gật đầu: "Được, ta nghe cha."

Nói rồi, đưa tay lấy nước trái cây ấm, chuẩn bị tự rót cho mình một ly. Kết quả.. Bình nước trái cây nghiêng một lúc rồi, mà một giọt cũng không thấy đổ ra.

"Cha?"

Chu Hoài Sơn lập tức nhe răng: "Ta biết ngay khuê nữ của ta hiếu thuận, một bình này là chuẩn bị cho ta, kỳ thực ta cũng không thích uống đâu, nhưng mà ta không nỡ làm tổn thương tám lòng của khuê nữ, nên đành cắn răng uống đấy, ta đúng là người cha tốt mà!"


Chu Thanh..

Thọ thần của Thái Hậu nương nương, tất cả quyền quý của kinh thành đều phải tiến cung chúc thọ. Người không có chức quan cùng tước vị như Chu Hoài Sơn, đương nhiên là không có tư cách tiến cung. Nhưng mà Thái Hậu nương nương "từ ái", niệm tình đêm động phòng hoa chúc Thẩm Lệ phải bỏ lại kiều thê, vì triều đình cúc cung tận tụy, thưởng cho Chu Hoài Sơn phần vinh quang này. Ngày hôm đó, Chu Hoài Sơn cũng nhận được ý chỉ mời tiến cung.

Vốn dĩ Vương Cẩn cho rằng Chu Hoài Sơn không vào cung dự tiệc nên hắn cũng không có ý định đi, kết quả Chu Hoài Sơn nhận được ý chỉ, Vương Cẩn lập tức tinh thần phấn chấn cùng Chu Hoài Sơn xuất phát.

Sáng sớm, phu nhân Nghiễm Bình Bá tự mình đến đón Chu Thanh cùng Thẩm Tâm. Với địa vị của Thái Hậu nương nương, vàng bạc châu báu cái gì cũng không thiếu, vì vậy tiểu bối bọn họ tặng lễ, bình thường đều là tặng một phần tâm ý mà thôi. Thường là thêu phẩm do chính tay mình làm, thức ăn ngon, hoặc là kinh văn chép tay. Vừa biểu đạt được lòng thành, lại có thể thuận tiện khoe khoang một chút năng lực của bản thân.

Dựa theo lời nhắc nhở trước đó của Nghiễm Bình Bá phu nhân, ngày thọ lễ, Chu Thanh không chuẩn bị bất luận quà tặng gì, trực tiếp cầm một khối đá nguyên liệu.

Khối đá này là món hàng đắt nhất mà Chu Thanh mua từ cửa hàng đá quý lớn nhất kinh đô. Cùng ngày mua, nàng còn cho đốt hai mươi bánh pháo ở ngay trước cửa hàng đá quý tưng bừng chiêu cáo thiên hạ. Vô cùng phù hợp với gia phong Chu gia: Hào phóng!

Như vậy thái hậu liền không thể bị ngộ độc do thức ăn, cũng chẳng thể nói kinh văn thành lời nguyền rủa các kiểu được. Ai~Hèn mọn! Nhân sinh không dễ dàng, Chu Thanh thở dài.

Yến hội chưa bắt đầu, khách nam đứng bên ngoài đại điện túm năm tụm ba cao đàm khoát luận, khách nữ thì được tỳ nữ của Hoàng Hậu nương nương dẫn đến ngự hoa viên. Vừa vào ngự hoa viên, Chu Thanh liền bị Thái Hậu nương nương tự mình chỉ đích danh.

Chu Thanh..

Chậc! Tới rồi đấy!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!