Ngự hoa viên hoa trăm hoa đua sắc. Hôm nay là ngày sinh thần của Thái Hậu nương nương, bà ta mặc một thân cung trang màu đỏ tía, cực kỳ ung dung hoa quý. Khóe miệng hàm chứa nụ cười hiền hòa, đoan trang điển nhã ngồi ở trên ghế, nhấp một ngụm trà thơm, sau đó nhẹ nhàng đặt chén trà lại trên bàn.

"Ngày thành thân, Thẩm Lệ lại phải rời kinh làm việc đến nay còn chưa trở về, ủy khuất cho ngươi rồi."

Chu Thanh quỳ rạp trên mặt đất hành đại lễ, trán chạm xuống đất, muốn bao nhiêu hèn mọn có nấy nhiêu hèn mọn đáp: "Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, vì nước tận lực là vinh quang của Nghiễm Bình Bá phủ."

Lễ này đếm mặc dù không hợp quy củ, thế nhưng lại nặng hơn quy củ rất nhiều, chỉ riêng phần cấp bậc lễ nghĩa, thái hậu đã không thể tìm ra được khuyết điểm.

Nụ cười trên mặt bà ta không giảm, thậm chí càng lúc càng từ ái, đáp: "Nghe nói sau khi kết hôn ngươi vẫn một mực ở nhà mẹ đẻ, sao thế, Nghiễm Bình Bá phủ không hợp ý ngươi à?"

Chu Thanh vẫn phủ phục như cũ, dùng ngữ khí vô cùng cung kính, kiên nhẫn giống hệt như lúc nàng đang phải phục vụ vị khách hàng thích bắt heo kiếp trước vậy: "Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, ở nhà mẹ đẻ chủ yếu là bởi vì những ngày này nhà mẹ đẻ có nhiều việc."

Lời này của Chu Thanh có chút mơ hồ, thái hậu quả nhiên liền hỏi: "Có nhiều việc? Là trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

Nắm được quyền chủ động trong tay, Chu Thanh phủ phục trên đất, đáp: "Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, cũng không có chuyện gì quá lớn, chỉ là nhà mẹ đẻ chuyển nhà."

Việc Chu gia rời nhà đến nửa phía đông phủ đệ Đại Lý Tự khanh, việc này đã làm huyên náo khắp kinh thành, nhưng không ai ngờ là Chu Thanh lại tự mình nói ra như vậy. Có người không nhịn được mà phì cười ra tiếng.


Sắc mặt Hoàng Thị cùng Trầm Minh Châu vô cùng khó coi ngồi ở chỗ đó, cơ thể giống như bị trúng thuật định thân, cứng ngắc như khúc gỗ. Yến hội hôm nay, hai mẹ con nhà này vốn không có ý định tới. Dù sao bên ngoài lời đồn về việc Hoàng thị ngủ cới anh rể còn chưa tiêu tán, bà ta chịu không nổi những lời ong tiếng ve đó. Nhưng Hoàng Hậu nương nương tự mình phái ma ma thiếp thân đi mời, ngoài sáng trong tối nói muốn làm chủ cho họ. Bây giờ nghe bốn phía nổi lên tiếng cười, Hoàng thị nắm chặt khăn tay, hận không thể tại tát cho Chu Thanh hai cái bạt tai.

Vẹ mặt vẫn treo nụ cười của Thái hậu lập tức hơi trầm xuống, hỏi: "Ngươi nói dọn nhà, là các ngươi dọn vào Đại Lý Tự khanh sao?"

Chu Thanh kính cẩn nghe theo đáp: "Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, là chuyển vào dưới sự cho phéo của Nhị điện hạ, khế đất văn thư là Hộ Bộ Thượng Thư cùng Kinh Triệu Duẫn đại nhân tự mình lập ra ngay trước mặt Nhị điện hạ cùng Thẩm đại nhân."

Mẫu phi của Nhị hoàng tử lập tức lạnh mặt, quát: "Đây là lời gì!"

Chu Thanh không lên tiếng trả lời.

Hoàng hậu liếc nhìn mẫu phi của nhị hoàng tử, đáy mắt thoáng qua ý cười. Nhị hoàng tử chính là người cạnh tranh hoàng vị với Thái tử kịch liệt nhất. Mấy năm này, mẫu phi của nhị hoàng tử không biết đã dùng yêu thuật gì, một mực được nhận thánh sủng không ngừng. Ngược lại là bà ta, ngoại trừ mỗi mười lăm hàng tháng, hoàng thượng tuyệt không bước vào tẩm cung của bà ta nửa bước. Nghĩ tới những thứ này, cơn tức của Hoàng hậu liền sôi trào.

"Nói đến những thứ này, bản cung lại đột nhiên nghĩ ra, mấy ngày nữa chính là ngày lành của Nhị điện hạ cùng Minh Châu, cũng phải, chuyện trong nhà của Minh Châu, Nhị điện hạ làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn." Hoàng hậu âm dương quái khí nói một câu.

Có ai là không biết, Thẩm Hạt Đại Lý Tự khanh, luôn là người của phe Thái tử. Lại có ai không biết, Trầm Minh Châu luôn ái mộ thế tử Ninh Vương Phủ. Hết lần này tới lần khác, nhị hoàng tử thành thân, Thái hậu nhúng tay, định cho Trầm Minh Châu vị trí nhị hoàng tử phi.


Trong lòng mẫu phi của Nhị hoàng tử vẫn luôn bị nghẹn một hơi. Bất đắc dĩ con trai bà ta lại thích Trầm Minh Châu. Bà ta không thể cưỡng ép con trai được.

Bây giờ hoàng hậu nói như vậy, một bên là mặt mũi con trai mình, một bên là thể diện của thân gia tương lai, trong ngoài thương tổn đều là thể diện của mình, mẫu phi của nhị hoàng tử nắm chặt khăn tay, chịu đựng cục tức này, thản nhiên nói: "Thần thiếp nhớ, trước đó nhị công tử Trấn Quốc Công Phủ cùng thái tử điện hạ có quan hệ tốt nhất. Bây giờ Nhị điện hạ thành thân, cũng không biết hắn có thể tới uống một ly rượu mừng hay không? Hình như hắn cùng tuổi với Nhị điện hạ. Ai, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt mà thái tử điện hạ cũng sắp thành thân rồi."

Nhị công tử phủ Trấn Quốc Công chính là Tô Khác, vẫn luôn bị ảnh vệ nhốt trong đại lao. Lời này liền trực tiếp đâm thẳng vào trái tim của hoàng hậu cùng thái hậu, sắc mặt Trấn Quốc Công phu nhân âm lãnh nhìn mẫu phi của nhị hoàng tử, lại lạnh lùng nhìn về phía thái hậu và hoàng hậu.

Con trai bị giam, người lo lắng nhất đương nhiên là người làm mẹ như bà. Nhưng thời gian đều đã qua lâu như vậy, thái hậu vẫn không thể cứu Tô Khác ra khỏi nhà lao ảnh vệ. Phu nhân Trấn Quốc Công từ đầu đến cuối đều cảm thấy, thái hậu không hề tận lực. Bây giờ lời này bị mẫu phi của nhị hoàng tử nhắc đến ngay trước mặt mọi người, trong lòng bà ta càng khó chịu.

Thái tử luôn nói, hắn có cảm tình tốt nhất với Tô Khác, nhưng bây giờ, thái tử đã sắp cưới, mà Tô Khác thì vẫn còn đang ở trong lao..

Mẫu phi của Nhị hoàng tử cùng hoàng hậu, ngươi một lời ta một lời, đối chọi vô cùng gay gắt. Chu Thanh thành công dẫn chiến hỏa lên người khác, bản thân thì yên lặng phủ phục ở nơi đó. Tuy cha nàng định trực diện ngênh chiến, nhưng nàng lại không có bản sự này, có thể không đối đầu thì không đối đầu, nếu thực sự không tránh được thì lại nói sau.

Thạch Nguyệt Hinh nhìn Chu Thanh đáng thương vẫn quỳ rạp trên mặt đất từ lúc tới ngự hoa viên đến bây giờ, trong lòng rất khó chịu.


Nàng giật giật ống tay áo của Minh Hòa công chúa, nói: "Nói với mẫu hậu ngươi một tiếng, để cho nàng đứng lên đi, tuy bây giờ là mùa hè, nhưng trên mặt đất đến cùng vẫn còn lạnh."

Minh Hòa mím môi cười hỏi: "Đau lòng rồi?"

Thạch Nguyệt Hinh trợn mắt trừng nàng, khẽ quát: "Nhanh."

Minh Hòa liền nói: "Ta nhắc nhở ngươi, nàng thích gì ngươi cũng không phải không biết."

Thạch Nguyệt Hinh liền đáp: "Hai chuyện khác nhau, ta và nàng đã nói rõ rồi, chúng ta là bằng hữu tốt, nàng thật sự quá đáng thương, ngươi nói một chút đi, nàng trêu ai ghẹo ai, thế mà cứ bị nhằm vào như vậy."

Minh Hòa chớp mắt hỏi: "Ngươi và nàng là bằng hữu tốt á?"

Hai chữ cắn bằng hữu bị nàng nhấn rất nặng.

Thạch Nguyệt Hinh hơi sửng sốt, chợt kéo kéo tay Minh Hòa nói: "Ngươi náo cái gì, ta và nàng là bằng hữu tốt, cũng không ảnh hưởng tới quan hệ của hai ta mà, hai ta cũng thân thiết nhiều năm như vậy rồi, ai nha, ta và nàng là bằng hữu, vậy ngươi và nàng không phải cũng là bằng hữu sao!"

Khóe miệng Minh Hòa giật giật. Có hai tòa núi lớn là mẹ cùng hoàng tổ mẫu đè lên, nàng làm sao có thể làm bạn với phu nhân của Thẩm Lệ chứ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Minh Hòa khẽ động, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười: "Ta là vì ngươi thôi đấy."


Thạch Nguyệt Hinh lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Biết biết, qua mấy ngày nữa ta sẽ cho ngươi một niềm vui bất ngờ."

"Ngươi nói rồi đấy nhé, đừng có quên."

"Quên sao được, ta thề."

Minh Hòa cười cười, bỏ qua mấy chuyện đang phía tranh đấu phức tạp sang một bên, hít sâu vào một hơi, nói với thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, ngày Chu Thanh thành thân, phu quân liền bị triều đình ủy thác nhiệm vụ quan trọng phải rời khỏi kinh đô, bây giờ ngài lại để nàng quỳ mải không dậy, vậy không phải là chúng ta là khi dễ người quá đáng rồi sao?"

Giọng cô gái nhỏ nũng nịu, mềm mại êm ái, từ trong miệng Minh Hòa chậm rãi truyền ra.

Minh Hòa vừa lên tiếng, Chu Thanh lập tức giật mình trong lòng. Nguy rồi!

Thật vất vả mới có thể khiến Hoàng hậu quên nàng, bây giờ bị nàng nhắc nhở, lại bị nhớ thương rồi. Đây thật là..

Thái hậu nở nụ cười từ ái, đáy mắt lại chợt thoáng một tia lạnh lẽo. Hoàng hậu cùng mẫu phi của nhị hoàng tử ngươi tới ta đi đối chọi gay gắt, cũng làm cho bà ta quên mất mục đích chính ở ngự hoa viên lần này.

p/s: Trước tiên, năm hết tết đến, Hương xin chúc độc giả một năm mới an khang, thịnh vượng, cảm ơn các bạn vì đã đồng hành cùng Hương trong suốt một năm qua. Thứ hai, Hương xin thông báo đến các bạn: Tết năm nay Hương sẽ về quê ăn Tết cùng gia đình sau 7 năm xa nhà, từ ngày 3 đến hết ngày 18/2. Trong thời gian này, Hương sẽ tạm ngưng dịch và up truyện. Ngày 19/2 Hương sẽ đăng lại truyện như bình thường. Mong mọi người thông cảm! Trân trọng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!