Chương 142

Bảo Ngọc chậm rãi thu hồi ánh mắt, không tiếp tục đoán trong mơ hồ, Tiêu Mặc Ngôn không nói chắc chắn có lí do của anh, cô đã từng nói, nếu như Mặc Ngôn không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi.

Vy Hiên quay người muốn đi vào thay quần áo: “Được rồi, tôi phải đi về đây.”

Thấy cô ấy cuối cùng cũng muốn rời đi, Đinh Khiên vui vẻ gật đầu: “Tôi tiễn cô!”

“Không cần, tôi có chân.” Vy Hiên theo bản năng không muốn liên quan đến bọn họ quá nhiều, giúp đỡ Tiêu Mặc Ngôn đưa tin là một chuyện, cùng bọn họ làm bạn lại là một chuyện khác. Cô ấy muốn tiếp tục bận rộn, không thể làm phóng viên thì làm nhà văn tự do, tự cung tự cấp, thế nào cũng sẽ có một con đường sống.

Đinh Khiên bĩu môi, gương mặt trắng noãn bên trên lộ vẻ xem thường: ” Không cần thì thôi, tôi cũng không muốn..”

Bảo Ngọc đi đến trước mặt Tiêu Mặc Ngôn, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Tiêu Mặc Ngôn, em trở về cùng với Vy Hiên!”

Tiêu Mặc Ngôn do dự một lát, gập đầu: “Được, tôi tiễn em!”

Sau khi thay quần áo, ba người rời khỏi toà nhà, đi ra bên ngoài mới phát hiện, ngoại trừ tầng này, ba mươi tầng phía dưới đều tối đen như mực.

“Nơi đây còn chưa bán sao?” Bảo Ngọc tò mò hỏi.

Tiêu Mặc Ngôn chậm rãi trả lời: “Không vội bán.”

Cô triệt để kinh ngạc, hoài nghi hỏi lại: “Tòa nhà này…là của anh sao?”

Tiêu Mặc Ngôn nhẹ nhàng gật đầu.

Đi vào tầng hầm đỗ xe, Thạch đã đợi sẵn ở đó, trên người không có chiếc áo choàng đen khiến anh ấy cảm thấy rất khó chịu. Anh di chuyển ánh mắt đến Vy Hiên, rất nhanh sau đó dời đi, coi chừng không quen biết cô.

Vy Hiên lên xe, nhìn anh ấy cười rạng rỡ: “Này, tôi sẽ đền áo choàng cho anh.”

Thạch đóng chặt môi, không nói một lời.

Vy Hiên buông thả hai vai, lời cần nói thì cô cũng đã nói ra, có nghe hay không là chuyện của anh, cô tuyệt nhiên sẽ không nhiệt tình bám lấy người lạnh nhạt.

Sau khi đưa hai người về nhà, Thạch mới đưa Tiêu Mặc Ngôn đến Tây Sơn, trước khi xuống xe, anh ấy nghiêm mặt nói: “Cuộc họp hội đồng của Tiêu thị sẽ diễn ra vào thứ ba tới, cậu Tiêu có muốn chuẩn bị gì không?”

Tiêu Mặc Ngôn vẫn im lặng, cho đến khi anh đẩy cửa xe và bước xuống, mới nhàn nhạt lên tiếng: “Không phải một đòn chí mạng thì không cần thiết.”

Thạch hiểu ý: “Biết rồi!”

Trương Thịnh Hải mới từ bệnh viện bước ra nhìn xung quanh, ngay lập tức nhận được cuộc gọi của Bảo Ngọc.

Dựa theo địa chỉ của chị gái, cậu đi tới một tòa nhà cao tầng vừa được xây dựng trong thành phố. Đứng ở trước tòa nhà, ngẩng đầu nhìn tòa nhà, lại nhìn bốn phía xung quanh, đến một bóng người đều không thấy, cậu thật sự có chút nghi ngờ chị gái đã đưa sai địa chỉ rồi!

Cậu hoài nghi đi vào, bước tới thang máy, cửa thang máy đóng lại bắt đầu di chuyển, tiến đến tầng cao nhất.

Đến tầng ba mươi chín, cửa thang máy tự động mở ra, Trương Thịnh Hải nháy mắt mấy cái, hướng ra phía ngoài dòm ngó, hành lang yên tĩnh, trước mặt chỉ có một cánh cửa màu đen, rất giống cảnh trong một bộ phim kinh dị.

Vội nuốt một ngụm nước bọt, câu kiên quyết bước ra. Nếu không phải chị gái tự mình gọi điện thoại, cậu thực sự hoài nghi là người nào đó đang đùa giỡn mình.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!